Nữ sinh kia rời đi, ánh mắt người khác đánh giá Giang Âm cũng có chút thay đổi
Ha,cái tên không hiểu việc đời này, chắc là chưa bao giờ tham gia qua các bữa tiệc như thế này đi.
Cậu nhất định sẽ rất khẩn trương, không chừng sẽ sợ hãi kéo Lăng Dương tới chỗ này, chống lưng cho cậu
Chính là Lăng Dương không có tới, thế là có chút ý tứ
Lăng Dương không tới, chứng minh thằng nhóc này trong cảm nhận của hắn phân lượng cũng không cao, có thể hay không bị người khác khi dễ hắn cũng không quan tâm
Nói cách khác, tên quê mùa này cũng không có cách này thay đổi quỹ đạo hành động của Lăng Dương, hai người trông thì quan hệ tốt đó, khả năng cũng là Giang Âm điên cuồng theo sau mà thôi, Lăng Dương không chừng trong một khoảnh khắc bị Giang Âm vuốt mông ngựa, vuốt ra thoải mái, nên mới cho cậu một tí phúc lợi
......Như vậy xem ra, chẳng bao lâu nữa thằng nhóc này cũng sẽ mất đi sủng ái thôi
Mọi người trong lòng đều hiểu mà không nói, nhìn nhau mỉm cười
Giang Âm phi thường không thích những ánh mắt của mấy người đó lúc nhìn cậu, nhìn cứ như cậu là phi tử sắp bị thất sủng ấy, cả một đám người giống như đều chờ cậu thất sủng để thượng vị
Giang Âm chán ghét mấy người này, tự nhiên cũng không muốn cùng ai trò chuyện, coi như cũng không muốn cùng loại người này gia tăng trải nghiệm sinh hoạt, mất tính toán trải nghiệm tân sinh.
Cậu đi đến một bên bàn ngồi xuống, mắt lạnh nhìn mọi người cười đùa
Cậu cũng xác thực có trải nghiệm mới, nhưng mà trải nghiệm này làm cậu thấy ghê tởm
Nếu nói trào phúng của mấy bạn học trong lớp chỉ là chuyện thiếu nhi, cậu không hề để trong lòng, thì cách mà mấy người bên khoa biểu diễn muốn dựa vào cậu để leo lên Lăng Dương, hơn nữa còn không để ý dẫm cậu một chân, thật là làm cậu không cao hứng
Sinh hoạt trước kia của Giang Âm có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có lẽ sợ bị cậu chán ghét, trước kia mỗi người ở trước mặt cậu đều mang một bộ dạng chính phái như ánh mặt trời, tuyệt đối không làm cậu nhìn thấy một mặt không tốt
Hoa đàn cẩm thốc ngày trước cùng hiện tại hoà hợp vào nhau, trong lòng Giang Âm có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch, thúc đẩy hắn ở lại, tiếp tục quan sát
Giang Âm nhìn người khác trêu đùa tiếp cận nhau, rõ ràng trước đó hai người còn không quen biết lẫn nhau vậy mà sau một mười lăm phút đã choàng tay bá cổ, xưng huynh gọi đệ, trông như cặp bạn thân nhiều năm.
Tất cả mọi người, đều cố ý vô tình lộ ra những thứ đáng giá trên người mình, kim cương lấp lánh, vòng cổ tinh xảo, đồng hồ tinh mỹ, tất cả đều đang chứng tỏ tài lực của chủ nhân mình.
Ai trên thân mang nhiều vật quý giá nhất, chính là người được hoan nghênh nhất cả buổi tiệc
Giang Âm nhìn rất lâu, cuối cùng mới dời tầm mắt, nhìn về cái bàn trước mắt
Trên mặt bàn bày rất nhiều món điểm tâm ngon lành, Giang Âm tối đến giờ chưa ăn gì, hiện tại cũng nhàn, dứt khoát cầm lấy muỗng, lấy một phần điểm tâm rồi ăn ngon lành
Còn ăn chưa được hai miếng, Giang Âm đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng ai âm dương quái khí nói: "Ngon ha?"
Giang Âm không hiểu được, quay đầu nhìn người kia
Người đến là cậu thanh niên có dáng vẻ mảnh khảnh, một bộ tây trang đem chiếc eo thon phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, đuôi mắt một chọn tăng thên gã mấy phần câu nhân
Giang Âm thình lình bị mùi nước hoa người này làm sặc, xoay đầu hắt xì
Người nọ tiếp tục âm dương quái khí nói: "Biết ăn không?"
Giang Âm: "?"
Cậu đương nhiên biết ăn, cũng đâu phải em bé 1 tuổi, còn không biết ăn điểm tâm hay sao? Người này có phải trên người có vấn đề khó nói đúng không?
Thấy Giang Âm một bộ dáng ngốc đầu ngốc não, thanh niên nhướng mày, trong mắt tràn đầy khinh thường, tiếp tục trào phúng nói: "Chưa ăn qua đúng không?"
Nghe đến đó, Giang Âm minh bạch tại sao người này tự nhiên lại đây, tất nhiên là lại để gây chuyện với cậu rồi
Tâm tình Giang Âm không tốt, cũng lười khách khí, nói thẳng: "Bạn học, cậu nhìn chằm chằm lúc người khác dừng bữa rất không lễ phép, giáo viên mầm non chẳng lẽ hồi đó không dạy cậu hay sao?"
Nói, cậu quẹt môi, biểu tình trên khuôn mặt viết đầy "Cậu, cái tên cặn bã này sao từ nhà trẻ đã không biết nghe giảng"
"Mày..." Thanh niên thật sự cũng không nghĩ tới thẳng nhóc quê mùa chỉ biết trốn ở góc như cậu vậy mà lại biết phản kháng, vẫn là dùng lý do thế này, nhất thời không khỏi nghẹn lời
Giang Âm nhăn mi, lại một người nữa vì Lăng Dương mà đến, không biết người này chỉ đơn thuần muốn thông qua cậu kết bạn với Lăng Dương, hay là thật sự chỉ vì ghen ghét
Giang Âm không để ý tới hắn, tiếp tục ăn trong dĩa của mình, chỉ coi người kia là không khí.
Người nọ không được cậu đáp lại, tiến thêm gần một bước, lạnh lùng nói: "Cậu có biết tôi là ai không?"
Người kia dựa gần cậu, mùi nước hoa trên người gã liền xộc thẳng vào mũi Giang Âm, Giang Âm không thích mùi nước hoa này, quả thực sắp hít thở không thông, không mở miệng được nói: "Bạn học ơi, tự nhiên lúc người khác đang ăn lại đứng kế bên mở miệng nói chuyện, nước miếng rơi khắp nơi quả thực không có lễ phép, mặc kệ cậu là ai, phải làm thanh niên tốt trước đã"
"Mày!!" người nọ bị cậu làm tức giận sắp hôn mê, gã hung hăng trừng mắt nhìn Giang Âm, đột nhiên đưa tay đè lại bả vai Giang Âm
Giang Âm dừng lại, buông nĩa, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên
Rốt cuộc được Giang Âm nhìn thẳng, gã thanh niên hừ lạnh, vênh váo tự đắc nói: "Tôi biết Lăng Dương mười mấy năm, cậu nên hiểu rõ tôi có phân lượng thế nào trong lòng hắn! Tôi không ưa cậu, cậu tốt nhất nên hiểu rõ, thức thời thì lập tức rời khỏi Lăng Dương, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí"
Mấy lời tên này nói sao giống y mấy vị chánh cung lúc tiểu thiếp được nạp vào thì vội vàng ra oai phủ đầu vậy nhỉ, giống như muốn đem tiểu thiếp đuổi ra ngoài
Giang Âm không bị những lời này hù doạ
Quen biết mười mấy năm thì ghê gớm lắm sao? Đơn phương nhận thức cậu mười mấy năm, sau đó muốn tiến lên hiểu biết cậu cũng ít đâu.
Nếu theo ý tứ của tên này, ai nhận thức mười mấy năm cũng có một chân chen vào, chắc cậu chính là tra nam van danh thiên hạ mất
Giang Âm không phải tra nam, cũng không tin những lời người này nói về