Thái dương Lăng Dương đột nhiên nhảy lên một cái, khiến hắn đau hết cả đầu.
Không, phải ngưng dùng mấy cái suy nghĩ tồi tệ ấy để nghĩ về việc này, Giang Âm có thể chỉ đơn giản là đi gặp bạn bè của cậu ấy thôi.
Nhưng tại sao bạn bè lại hẹn gặp nhau ở khách sạn? Bình thường bạn bè gặp mặt, đều sẽ hẹn nhau ở nhà hàng hoặc là ở các quán cà phê. Nếu bạn bè mà hẹn gặp nhau trong khách sạn, thì chỉ có thể là...
Đó chỉ có thể là một người có mối quan hệ thân thiết nào đó.
Lăng Dương xoa xoa thái dương, nhưng cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm chút nào, hắn hít sâu một hơi, mở phòng phát sóng trực tiếp trên di động.
Vừa bấm vào trang chủ, đập vào mắt Lăng Dương là đề cử những streamer đang hot từ web phát sóng.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp không giống người thật đó, chủ nhân của khuôn mặt này gần đây rõ ràng tâm trạng rất tốt, nước da hồng hào, lông mày giãn ra khiến người ta vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ.
Nhưng Lăng Dương không vui một chút nào, người kia càng vui vẻ, tâm tình của hắn càng nặng nề.
Giang Âm thật sự có quan hệ với người nào đó sao? Có phải tất cả chỉ là hiểu lầm của hắn?
Ôm hi vọng tốt đẹp, Lăng Dương gọi điện thoại đến cho Giang Âm.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông vang lên trong phòng của người kia.
Tiếng chuông du dương vui tươi, làm người khác nghe xong liền muốn mỉm cười.
Đó là nhạc chuông mà Lăng Dương rất quen thuộc, Giang Âm đã từng cho hắn nghe bài hát này, đó là bài hát mà cậu cài riêng cho hắn, chỉ có khi hắn gọi đến, nhạc mới phát ra mà thôi.
Điện thoại của Giang Âm cư nhiên ở trong phòng của người kia.
Giang Âm cư nhiên ở cùng với người kia.
Lăng Dương hiện tại không chỉ đau ở đầu, mà trái tim của hắn cũng đau, giống như bị một con dao cắm vào, rồi từ từ rạch xuống, muốn đem trái tim hắn phân làm hai.
Lăng Dương dùng tay run run gõ một dòng chữ trong phòng phát sóng trực tiếp: "Chủ phòng, lần trước tỏ tình thành công sao?"
Lăng Dương nhìn câu hỏi của mình bị nhấn chìm trong biển chữ, cơ hội nhìn thấy cực kì mỏng manh, nhưng người đó vẫn nhìn thấy, cậu nở nụ cười, trong lòng ẩn chứa vui sướng nói: "Thành công, cảm ơn cậu đã quan tâm."
Lăng Dương nhìn nụ cười ngọt ngào này, nhiệt độ trên đầu ngón tay dần dần giảm xuống, cả bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Giang Âm đã từng nói cậu sẽ không chấp nhận bất cứ lời lời tỏ tình nào, Giang Âm rõ ràng đã nói hắn là người duy nhất cậu thích, kiếp này cậu chỉ thích mỗi hắn.
Đầu óc Lăng Dương trống rỗng, ngón tay còn chưa từ bỏ ý định gõ lên bàn phím, gõ ra một đoạn: "Bạn trai của chủ phòng là người như thế nào? Có phải cũng rất đẹp hay không?"
Chủ phòng lại lần nữa thấy câu hỏi của hắn, cậu cười nhẹ một tiếng, chớp chớp đôi mi đen và dài, trả lời câu hỏi của hắn một cách rất ngọt ngào:
"Anh ấy à, anh ấy là đại thiếu gia tri kỷ của tôi."
Đại thiếu gia?
Nghĩ đến gia cảnh của Giang Âm, Lăng Dương rốt cuộc không thể tự mình lừa dối bản thân mình được nữa.
Giang Âm...... Và người này, không chỉ đơn thuần là tình bạn.
Vài lời này của chủ phòng có sức mạnh đáng kinh ngạc, mọi người đều đồng loạt nổ ra một đống câu hỏi, tất cả đều hét lên hỏi cậu người đó là ai, khiếp sợ nhận ra chủ phòng thế nhưng thật sự yêu đương.
Chủ phòng không nói gì về sự tình của bản thân nữa, bắt đầu hỏi mọi người xem họ muốn nghe bài hát nào.
Mỹ nhan thịnh thế của Vu Nhạc nhanh chóng spam khắp màn hình, nhưng chủ phòng nhìn thoáng qua sau trực tiếp từ chối: "Không hát, mọi người chọn một bài hát của Giang Âm. Tôi không muốn hát bài của người khác".
Trong lời nói đều thể hiện rõ sự tán thưởng tràn ngập đối với Giang Âm, Lăng Dương không còn nghe được nữa, chỉ đành rút lui khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
... Không nên như vậy, sáng nay khi hắn rời khỏi ký túc xá, Giang Âm đã hôn hắn một cái rồi giúp hắn sửa sang lại cổ áo đang lộn xộn, trên mặt còn nở một nụ cười dịu dàng.
.
Giang Âm khẳng định là thích hắn, phần tình cảm này không có khả năng là dối trái, Giang Âm không học biểu diễn, sẽ không có kĩ năng diễn tốt như vậy.
Nhưng sự tồn tại của người này cũng không phải là giả, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự thân thiết của người kia với Giang Âm.
Chủ phòng chỉ muốn hát những bài hát của Giang Âm để quảng bá cho Giang Âm vàchắc hẳn cậu ta đã bí mật hẹn hò với Giang Âm khi hắn đi vắng, Giang Âm cũng chính miệng thừa nhận đã quen biết cậu ta nhiều năm, hơn nữa còn cảm thấy chủ phòng kia là người không tồi.
...... Tình cảm của bọn hắn, thật sự cứ như vậy bị kẻ thứ ba chen chân vào?
Lăng Dương trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, ánh mắt dần dần kiên định.
Không, không thể trách Giang Âm, đều do cái tên kia lớn lên yêu nghiệt như vậy! Mọi người bị cám dỗ bởi khuôn mặt như vậy là chuyện bình thường.
Giang Âm nói rằng chỉ thích hắn, cho nên Giang Âm chỉ là...... chỉ là bị dụ dỗ trong chốc lát mà thôi.
Giang Âm không sai, người sai chỉ có thể là người kia.
——————
Giang Âm nhìn bình luận lăn tăn trên màn hình, cuối cùng quyết định hát bài hát đầy cảm hứng đó.
Cậu mở app lên để tìm nhạc đêm, rốt cuộc tìm được cũng như đem nó bật lên, vừa chuẩn bị hát, một bình luận nhanh chóng lướt qua.
【1503, ngừng phát sóng. 】
Tin nhắn này mơ hồ không rõ, không đầu không đuôi, xen lẫn trong cả nùi bình luận, nhưng vẫn khiến Giang Âm liếc mắt một cái liền nhíu mày.
1503, đó là số phòng của khách sạn nơi cậu thuê.
Người này là ai, tại sao lại có số phòng của cậu, và hắn muốn làm gì?
Địch ẩn mình trong bóng tối, tình huống hiển nhiên bất lợi với cậu.
Có lẽ là sợ cậu không nhìn thấy, người kia lại nhắn thêm một lần nữa.
【Nhắc lại, 1503, lập tức dừng phát sóng. 】
Giang Âm nhíu nhíu mi, cấm người kia phát ngôn, tắt phát sóng trực tiếp, gửi tin nhắn riêng cho người kia.
ID này khá quen thuộc với cậu, chính là người lúc nãy trong phòng phát sóng trực tiếp đã nói hắn là fan trung thành của Giang Âm, hắn cũng là người vừa hỏi cậu rằng màn tỏ tình của cậu có thành công hay không.
Giang Âm: "Cậu là ai?"
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: "Tôi là ai? Cậu quyến rũ bạn trai của tôi, cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai?"
Giang Âm: "?"
Cậu câu dẫn bạn trai của ai? Bạn trai của cậu rõ ràng là Lăng Dương, và Lăng Dương là người duy nhất.
Giang Âm cau mày, trả lời khách quan hết mức có thể: "Cậu nhận sai người rồi, tôi không có dụ dỗ bạn trai cậu"
Đối diện nhanh chóng trả lời: "Tôi nhận sai? Cậu hiện tại cùng cậu ấy ở chung một phòng, cậu nói tôi nhận sai?"
Giang Âm: "???"
Giang Âm nhìn lại, thấy căn phòng rộng lớn trống không, cậu là người duy nhất trong căn phòng này, nơi nào có những người khác, thật sự có cậu liền gặp quỷ!
Người đối diện vẫn liên tục gửi tin nhắn: "Mong cậu suy nghĩ rõ ràng,cậu ấy thích tôi, còn cậu chỉ là sai lầm mà thôi. Tự động cút đi, đừng ép tôi ra tay."
Giang Âm thật sự nhịn không được nữa, đáp: "Cậu có bệnh à? Tôi không biết cậu và bạn trai của cậu xảy ra chuyện gì, tôi cùng bạn trai tôi rất tốt, hắn chỉ có một mình tôi, không cần đem sự bất hạnh của chính mình áp đặt lên người khác, cảm ơn."
Bên kia không trả lời lại, Giang Âm hừ nhẹ một tiếng, nghĩ đến người đó có khi nhận ra bản thân có vấn đề về não nên mới không dám trả lời, Lăng Dương liền gọi điện tới.
Giang Âm bắt máy, Lăng Dương bên kia điện thoại nói giọng trầm thấp, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ mộng nào đó: "Giang Âm, anh thích em nhất."
"Em biết mà, như thế nào đột nhiên lại nói cái này?" Giang Âm trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Dương sẽ gọi điện thoại tỏ tình, vành tai bỗng nhiên đỏ bừng.
"...... Anh rất nhớ em." Lăng Dương nhẹ giọng nói.
"Chúng ta mới không gặp nhau nửa ngày thôi" Giang Âm an ủi Lăng Dương nói, "Đêm nay