“Đường! Thủy! Thủy!”
“Gì… Gì hả?”
“Cậu còn hỏi tớ? Cậu đang làm gì đấy?”
“Ngủ… Ngủ đó.”
“Gối với chăn đều bị cậu khóc ướt cả rồi còn ngủ gì nữa hả? Ngài có thể sử dụng IQ 120 của mình được không?”
“Kỳ Minh, cậu đang mỉa tớ.”
“Ha, bây giờ mới dùng đầu óc của mình ư?… Đường Thủy Thủy, không được khóc. Hôm nay mà khóc nữa cậu sẽ trở thành một thùng nước mất.”
“Không có gối tớ ngủ không được.”
“Cậu không có gối thì tớ có chắc?”
“A?”
“A cái quần gì chứ, biến lên giường của tớ đi.”
…
“Kỳ… Kỳ Minh, ngủ chưa?”
“Tớ không phải là Kỳ Kỳ Minh, ngủ rồi.”
“Ừm, Kỳ Kỳ Minh, ngày mai cậu vứt chocolate đi nha.”
“Đường Thủy Thủy cậu đang làm phản hả?”
“Cậu cũng gọi tớ là Đường Thủy Thủy đó, đúng chứ?”
“Có ý kiến à?”
“Không… Không có, Kỳ Kỳ Minh, không được ăn chocolate đó.”
“Cậu thấy tớ ăn cái thứ ngọt lịm đó bao giờ chưa? Chỉ có mấy đứa con gái mới ăn cái thứ đó thôi.”
“Ừm…”
…
“Đường Thủy Thủy, ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
“Hà, thôi quên đi.”
“Chưa… Tớ chưa ngủ.”
“Khụ, cái đó, tớ để cái đó lại cho cậu ăn, ba mẹ cậu không cho cậu tiền tiêu vặt để mua kẹo mà đúng không?” Đường Miểu yêu kẹo như mạng nhưng răng lại không được tốt lắm. Lúc thay răng bị sâu cắn một lỗ, người trong nha khoa còn nhận ra cậu nữa là. Vì thế ba mẹ của cậu chỉ để lại cho cậu đủ tiền sinh hoạt dư lại một đồng cũng chẳng có. Đường