Lớp 11 nghỉ đông học bù, nhưng trường học lại sợ học sinh áp lực quá lớn, trước khi học bù vẫn là an bài một chuyến dạo chơi ngoại thành.
Thời điểm hoạt động tự do, Kỳ Minh bị Đường Miễu dắt đi, “Đường Thủy Thủy, em muốn đi đâu.”
“Trên núi có một cái miếu, nghe nói rất linh nghệm.”
“Em không phải không tin thần linh sao?” Kỳ Minh bĩu môi, hắn kỳ thật cũng rất tin phương diện này.
“Có đi hay không?”
“Ngừng, em đừng khóc, anh đi theo em.”
Đường Miễu cũng bị chọc cười, “Em nào muốn khóc, em chỉ là không cười.”
Kỳ Minh nhún nhún vai, cảm thấy không phải vấn đề của mình, “Em cười cũng giống như đang khóc, đừng nói không cười.”
“Em mới không khóc.” Đường Miễu hừ hừ, “Anh không đi thì em đi một mình.”
Kỳ Minh nhận mệnh theo sát cậu, nghĩ thầm vẫn là Tiểu Đường Miễu nắm vạt áo hắn khóc thút thít trước đây đáng yêu hơn.
Kỳ Minh nhìn miếu thờ đầy người, cảm thấy Đường Miễu nói đúng, hương khói thực sự rất thịnh.
Nhưng là giờ này hắn thực đau đầu.
Bên trong lại gặp phải Từ Giai Kỳ, Từ Giai Kỳ không tận tâm mà nắm tay bạn trai mới, cười cười khiêu khích với hắn.
Kỳ Minh cảm thấy quả thực không biết làm sao, hắn chỉ muốn cầu bình an sau đó Đường Thủy Thủy chạy đi đâu, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, quả thật không buông tay được.
Thật sự có bản lĩnh a, đợi mười lăm phút Kỳ Minh tức giận nhìn Đường Miễu một thân mồ hôi trong ngày đông, “Đi! Đâu!!”
“Đi ra ngoài rồi nói.”
Hai người bọn họ chuyển đến một con đường nhỏ, Kỳ Minh ôm cánh tay tà nghễ nhìn cậu, “Có thể nói đi? Đã chạy đi đâu?”
Đường Miễu từ trong túi lấy ra một sợi dây hồng buộc chặt cho hắn.
“Làm gì làm gì?!: Kỳ Minh hoàn toàn bùng nổ, “Anh không phải con gái!”
Đường Miễu chưa từ bỏ ý định,