“Khóc cái gì hả?” Kỳ Minh nhướng mày, chợt nhận ra rằng từ hồi tiểu học đến trung học họ vẫn ngồi cùng một bàn với nhau.
Nữ sinh ở phía trước bị dọa đến run rẩy, kéo bạn cùng bàn trốn vào WC.
“Tớ không có.” Đường Miểu nhỏ giọng phản bác.
Kỳ Minh “hừ” một tiếng, nước mắt đang được Đường Miểu nén lại bỗng nhiên tuôn ra, “Tớ không có.”
Kỳ Minh nới lỏng nắm đấm của mình, huơ huơ trước mặt cậu mà uy hiếp, Đường Miểu sụt sịt, “Tớ bị cô giáo Từ mắng.”
“Bà già kia lại mắng cậu nữa à? Tại sao?” Kỳ Minh trừng mắt nổi giận.
“Cô… Cô bảo tớ bỏ qua cuộc thi viết văn lần này đi.”
Đúng rồi, con gái của cô giáo Từ cũng cùng tuổi, học ở lớp bên cạnh.
“Ý cậu thì sao?”
Đường Miểu nhắm chặt mắt, bỗng nhiên cậu có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Minh.
“Nói!” Kỳ Minh không kiên nhẫn mà gõ gõ bàn.
“Tớ… Tớ đồng ý rồi.”
‘Bịch’ một cái, mọi người vừa quay đầu