Xương sườn Kỳ Minh có vài dấu vết như mạng nhện.
Cho dù Đường Miễu có khóc nháo như thế nào, Kỳ Minh cũng không chịu nói chuyện, chỉ là bâng quơ nói một câu ngoài ý muốn.
Thẳng đến khi Đường Miễu chặn đường một huynh đệ Kỳ Khôi Đường trước đây.
“Đường thiếu.” kỳ thật bọn họ muốn gọi là thiếu phu nhân, nhưng bọn họ sợ nắm tay cảu Kỳ Minh.
“Tiểu Huy ca, anh coi như là nhìn thấy em lớn lên đi?”
Trần Huy nhanh chóng xua tay, “Đường thiếu ngài có chuyện gì phân phó cứ nói.”
“Chỉ là nói chuyện xưa.” Đường Miễu trừng mắt nhìn.
Trần Huy trầm mặc, thiếu phu nhân thoạt nhìn rất không cao hứng làm sao bây giờ?!
“Đúng rồi, vết sẹo trên người Kỳ Minh không có chuyện gì đi?”
“Không có việc gì, lúc trước thầy bác sĩ cũng nói mạng lớn, vừa vặn bị bắn ở hai chỗ xương sườn thôi.”
Đường Miễu nắm chặt nắm tay, cũng đã nguy hiểm cho sinh mệnh, Kỳ Minh tên hỗn đản này.
“Nghiêm trọng như thế, Kỳ Minh còn nói khoác hắn giải phẫu xong liền tỉnh.” Đường Miễu cố gắn làm cho thanh âm của mình nghe vân đạm phong khinh.
Trần Huy sờ sờ cái ót, “hắc hắc, thiếu gia không nói khoác, lúc ấy bác sĩ cũng nói không có khả năng, kết quả hắn liều mạng tỉnh lại. Còn gạt bác sĩ lén đem máy tính vào phòng bệnh.” Trần Huy nhớ tới còn cảm thấy rất vui a.
“Như vậy a?”Đường Miễu híp mắt, cảm thấy người nào đó cũng thiếu giáo huấn. Bị súng bắn! Giải phẫu! Anh cho là cảm mạo sao?! Thiếu chút nữa mạng cũng mất, còn băn khoăn máy tính?!
“Không phải là gửi bưu kiện cho Đường thiếu sao? Chỉ cần là chuyện của Đường thiếu, thiếu gia đều đặc biệt để bụng.” tuy rằng biết Đường Miễu đối với thiếu gia nhà mình cũng là tình thâm nghĩa trọng, nhưng là nên đẩy mạnh tiêu thụ thì vẫn đẩy mạnh tiêu thụ, Trần Huy cảm thấy mình hôm nay làm được việc lớn.
Bưu kiện……..
Những năm này, bưu kiện duy nhất mà Kỳ Minh gửi cho cậu là vào sinh nhật hàng năm.
Mà lần duy nhất bị trễ, là khi hắn rời khỏi bốn năm, một phút đồng hồ cuối cùng mới nhận được bưu kiện, phía dưới cuối cùng còn viết, “Miễu Miễu, anh nhớ em.”
“Là ba năm trước?”
Trần Huy đột nhiên kịp phản ứng, chuyện này nếu hắn nhớ không lầm thì hình như thiếu gia bảo bọn họ ngậm kín miệng lại.
Trần Huy: “…..” Hiện tại cứu vớt lại còn kịp hay không a?”
“Anh Tiểu Huy, em nhớ rõ trước đây anh cho em một cái CD đâu?”
Trần Huy: “…….” Hắn hắn hắn hắn hắn trước kia biết thiếu gia rất che chở cho Đường Miễu a, ở trước mặt Đường Miễu không cho hút thuốc không cho nói lời thô tục không cho đánh đánh giết giết không cho mở phim đồi trụy không cho phép xem hoàng phiến.
“Anh Tiểu Huy, là tháng sáu đi? Nói đúng gật gật đầu là được.”
Trần Huy bị uy hiếp cứng ngắt là gật gật đầu.
“Cảm ơn, anh Tiểu Huy lần sau em còn tìm anh chơi.”
Trần Huy: “…….”
……….
“Kỳ Minh.” Đường Miễu ôm hắn ngủ trưa.
“Ân?”
“Mỗi một bưu kiện anh gửi em đều lưu lại, còn có di động lúc trung học em cũng giữ lại.”
Kỳ Minh cười nhẹ, “Nói đi, muốn làm gì?”
Hắn cùng Đường Miễu đều là người đắm chìm trong quá khứ, trước kia tách ra vài năm cùng tưởng niệm mọi người đều có thể không nhắc đến, nói ra cũng là có nguyên nhân.
Đường Miễu bĩu bĩu cái miệng, “Em nhớ rõ trước đây có một năm em chờ bưu kiện của anh chờ một ngày một đêm.” Tính trước đó một ngày, cậu suốt hai ngày cùng một buổi tối không có chợp mắt.
Kỳ Minh nháy mắt biết là năm nào, Đường Miễu rõ ràng là muốn khóc thành tiếng, “Không cho khóc! Anh xin lỗi, Miễu Miễu, là anh đến muộn.”
Kỳ thật thời gian tám năm thật sự thay đổi rất nhiều, tựa như Kỳ Minh không thể nào buông tay của Đường Miễu, cái miệng hung hăn tranh cãi kia đều là tình thú, nhưng sâu trong đó cũng nói một số lời ngọt ngào. Lại như Đường Miễu ở trước mặt Kỳ Minh cùng ở trước mặt người khác như hai người khác nhau,chỉ có đối với Kỳ Minh, Đường Miễu mới là đứa nhỏ mãi không lớn.
“Không phải lỗi của anh, em tha thứ cho anh, cho em ôm một cái.” Đường Miễu vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, giữa hai người còn cách một tầng chăn mỏng, ngón tay vuốt ve vết sẹo giống như mạng nhện kia.
Kỳ Minh nghĩ Đường Miễu đang ngủ, ngực lại đột nhiên lạnh lẽo, lại lay một cái, Đường Miễu lại không nhút nhích tí nào.
“Miễu Miễu, làm sao vậy? Ủy khuất? Để ca hôn một cái?”
“Em….. Em uống nhiều nước quá.”
Kỳ Minh đối với việc cậu trợn mắt nói dối thực phẫn nộ, “Đường! Thủy! Thủy!”
Vừa sờ vào phát hiện nước mắt của Đường Miễu thấm ướt tấm chăn trên người hắn: “Miễu Miễu nói chuyện, sao lại khóc thành như vậy?”
“Anh xin thề, về sau sẽ không muộn nữa, tiểu tổ tông, ngẩng đầu cho anh nhìn một cái.”
‘Không cho đến muộn.”
Tuyến lệ của Đường Miễu lại vỡ đê,