Văn Phong Tẫn đang ôm Vương Tiểu Mị không biết tâm tư dung tục của cậu, cũng chẳng biết bây giờ xã hội bên ngoài đã lớn mật đến mức nào (đàn ông con trai ra ngoài đường thì nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt vào).
Hắn vẫn khẽ dỗ dành bằng một giọng nói khàn khàn từ tính đến nỗi lỗ tai của người ta cũng muốn mang thai tới nơi luôn: "Miên Đăng, ngươi gọi ta một tiếng Phong Tẫn đi......"
Tiếng công khàn khàn gợi cảm là gì nhỉ?
Còn chèn ép người ta bằng sự bảnh trai của mình là cái chi ấy nhỡ?
Vương Tiểu Mị không biết, cậu chỉ biết nửa bả vai của mình đã tê rần hết rồi.
Mặt của Vương Tiểu Mị đùng một phát đỏ ửng lên: "Phong, Phong Tẫn......" Con mẹ nó tui mà đỏ mặt cái đách ấy! Nghĩ Vương Tiểu Mị tui thối rữa 6 năm rồi sóng to gió lớn gì cũng chưa thấy hết à.
Sao tui lại quỳ liếm giá trị nhan sắc của người ta dễ dàng như vậy được? Á, tui —— cơ mà bánh chưng này đẹp mắt quá chời luôn!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy, vậy anh cũng gọi tui là Vương Tiểu Mị đi." Gọi Miên Đăng luôn mang đến một cảm giác cậu là thế thân vậy.
Văn Phong Tẫn nghiêng đầu, hoa anh đào sau lưng sáng rực, tóc đen mũ đỏ cùng với hoa văn màu máu giữa ấn đường, đôi mắt hẹp dài rất nhiều tròng đen, trông rất giống với đại Boss Ma Quân Vương Tiểu Mị có thấy lúc chơi game online.
Đại Boss lại mở miệng bảo: "Tiểu Mị."
"......"
Sao đại lão nói ra cái tên này như thể nó là một trò đùa thế này!
Vương Tiểu Mị thở dài: "...... Thôi, thôi cứ gọi là Miên Đăng đi."
Đại lão vừa định nói điều gì đó, xung quanh chợt vang lên những âm thanh kỳ ảo, nghe vào tựa như giọng ngâm xướng thầm thì của một nữ nhân nào đó, tiếng dội nổi lên trong một lăng mộ sâu kín như thế này mang đến một cảm giác hết sức khủng bố.
Vương Tiểu Mị giật mình một cái rồi túm chặt lấy đại lão ở bên cạnh theo bản năng, song cậu ngẫm lại, cái ông kế bên mình này cũng chẳng phải người sống, ngay cả bản thân cậu cũng biến thành bánh chưng, còn sợ gì nữa vậy nè?
Thế là cậu buông tay ra, nhưng vẫn sợ hãi vừa nhìn khắp nơi vừa hỏi: "Có tiếng động gì thế?"
Không phải còn có "người" khác sống ở trong lăng mộ này đó chứ?
Văn Phong Tẫn lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đỡ Vương Tiểu Mị đứng dậy, một bàn tay chặn ngang eo cậu, cái còn lại thì vung tay áo, trên mặt là nét âm u.
Hắn nói: "Là kẻ trộm mộ mở được cơ quan của lăng mộ thôi."
"Kẻ trộm mộ?" Trong đầu Vương Tiểu Mị vô thức xuất hiện một đống phim truyền hình và tiểu thuyết mà mình từng xem.
Cậu đã từng mê luyến kiểu tiểu thuyết này suốt một khoảng thời gian nữa mà.
"Đúng vậy, ta đã từng đi khắp thiên hạ và sưu tầm dị bảo để tu sửa lăng mộ và khiến em sống lại. Trong lăng mộ này có không biết bao nhiêu trân bảo và vàng bạc tầm thường trong truyền thuyết nữa. Ta vốn định để hợp táng cho ta và ngươi, sinh thời chúng ta không thể kết làm phu thê, vậy mấy thứ này sẽ là sinh lễ của ta và ngươi sau khi chết......"
Văn Phong Tẫn nói xong thì ôn nhu ngoảnh đầu giơ tay mân mê sườn mặt của cậu: "Nhưng bây giờ ngươi đã tỉnh lại, thật ra ta cũng chẳng tiếc gì mấy thứ đó......" Nói xong, vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu như vậy, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sát ý vặn vẹo, "Nhưng hôm nay lại đúng ngay lúc ngươi vừa tỉnh dậy, bọn họ cũng không thức thời quá rồi......"
"Miên Đăng, đừng sợ, ta sẽ thu thập sạch sẽ bọn họ ngay thôi, được chứ?"
Đại lão cười khẽ, giọng điệu rất thân thiết và dịu dàng.
Thiếu chút nữa là Vương Tiểu Mị đã không nhịn được mà rung lắc rồi á!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố đệt! Má ơi ở đây có biến thái!
Văn Phong Tẫn trước mặt cậu trông như một ác quỷ âm u trong phim điện ảnh khủng bố, khí thế trên người hắn quá mức âm trầm và dọa người, người thường vừa thấy cũng sẽ tê dại ngay, như thể hắn trời sinh là đã tài trí hơn người và phải ngồi trên ngai vàng vừa cười vừa nhìn xuống đám người đang run bần bật ở bên dưới vậy đó.
"Ngươi chờ ta ở nơi này trước được không?" Văn Phong Tẫn chỉ về phía quan tài, "Chờ ta giải quyết bọn họ xong, ta sẽ lập tức trở về bên ngươi nhé."
"Lại phải ngủ trong quan tài hả?" Vương Tiểu Mị nhăn mặt lại, cậu vẫn thấy sợ cái vụ chó má này lắm nhé.
"Ừm......" Văn Phong Tẫn nhíu mi, "Ngươi vốn dĩ có thể ra ngoài với ta, nhưng hình như hiện tại ngươi đã quên hết võ nghệ mình đã học trước kia rồi. Hơn nữa, thân thể của ngươi không giống của ta đâu, bản chất của ngươi vẫn là xác chết, tốt nhất nên ở lại dưới tàng cây này để hấp thu sức mạnh của cây cối thôi. Nếu ngươi rời khỏi cái cây này quá lâu, thân thể có thể sẽ bị hư thối đấy."
Hư thối?
Vương Tiểu Mị nhìn bàn tay màu trắng xanh của
mình rồi lại sờ mó khuôn mặt, cuối cùng cũng lẳng lặng xoay người bò ngược vô trong quan tài và phất tay với Văn Phong Tẫn.
Đại lão gặp lại sau nghen, không tiễn đại lão luôn nha.
"A~"
Văn Phong Tẫn thấp giọng cười rộ lên, nhìn bộ dáng uể ngu ngu đó của cậu một lát mới giẫm bước lên mặt nền của cột đá cao ngất, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua những vách đá và mấy cái xiềng sắt nối liền cung điện lại với nhau rồi thong thả rời khỏi nơi này.
Còn sau khi Vương Tiểu Mị nằm vào trong quan tài và ngửa đầu nhìn hoa đầu nở đầy trên cây, cậu cũng có một cảm giác hưu nhàn như kiểu "chà hôm nay thời tiết tốt ghê" nữa.
Cậu nghĩ lung tung trong lòng về đủ thứ chuyện đã xảy ra vào kiếp trước của mình cũng như lời mà Văn Phong Tẫn đã nói với mình và những ngày tháng sau này, nghĩ rồi lại không tự giác mà nhắm hai mắt lại.
Chiếc quan tài được điêu khắc bằng tranh thăng thiên tinh xảo màu đỏ thẫm nằm dưới cây hoa anh đào mà sáu, bảy người gì mới ôm hết, người trong quan tài có một mái tóc đen như thác nước, sợi tóc mềm mại rải khắp mọi nơi, còn có thể phản chiếu ra như lớp vải phi bóng đỏ vàng dưới ánh sáng nữa.
Mũ phượng đính đầy đá quý và uốn quanh bởi tơ vàng nằm vững trên đỉnh đầu, chàng trai tuấn tú xinh đẹp có một làn da trắng tuyết và nõn nà, theo từng cánh hoa anh đào rơi xuống, vẻ mặt đang ngủ điềm tĩnh đó trông càng thêm nét sinh động như người sống thật.
Đồ cưới đỏ đen có chút xốc xếch.
Hoa anh đào hạ cánh trong quan tài, dù đang ở trong một lăng mộ quỷ bí nhưng nó cũng hận mình không thể hôn tỉnh vị tân nương đang đợi người này......
Còn bên kia, mấy kẻ đầu đầy bụi đất cầm đèn pin đeo túi bự trang bị cả người đang ngồi nghỉ dưới đất, có vài tên còn mang cả súng theo, toàn một đám đàn ông hết, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, vừa nhìn đã biết là hạng người không dễ chọc rồi.
Ông chú trung niên đi đầu lấy bản đồ ra nói chuyện với người kế bên.
"Chú, chúng ta đi tới đâu rồi vậy? Sao còn chưa nhìn thấy thằng cha kia nữa?" Chàng trai bên cạnh thấp giọng hỏi ông.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chú bị hỏi mà nhíu mày: "Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này." Ông chỉ lên một điểm trên bản đồ rồi nói: "Lăng mộ này chiếm lấy diện tích của ba ngọn núi đấy. Đến tận bây giờ, thân phận của chủ nhân nơi này vẫn là một bí ẩn, tốn biết bao nhiêu mạng người mới có được tấm bản đồ sơ lược này đó. Chúng ta mới đi tới đây thôi, còn cách tẩm lăng chân chính 100,800 nữa cơ! Chỗ này chỉ là cửa sân nhà nhỏ của người ta thôi đấy!"
"Hớ?! Nhưng bây giờ chúng ta đổ qua đổ lại cũng chỉ có bảy người thôi mà! Đi kiểu vậy sẽ không tèo đó chứ?"
"Tèo?!" Ông chú trung niên mở to mắt ra, "Con mẹ nó ông nói cho chú mày biết, chúng ta chỉ cần bước vào cổng lớn rồi bẻ một cục đá xuống thôi thì sẽ không tèo được đâu nhé!"
"Huyệt mộ này đã không còn là bí mật gì từ lâu rồi, đó giờ đã có biết bao nhiêu người vào đây chứ? Ngoài một, hai tên có bản lĩnh thật chạy nổi thì thằng nào cũng tèo hết thôi! Nhưng dù một, hai tên kia có bản lĩnh thì cũng bị khắc tên trên bia mộ thôi, đi tông hết cả cái mạng luôn đó!"
Ông chú trung niên diễn tả một con số bằng tay và cười lạnh bảo: "Há há, chỉ cần chúng ta vào được cửa lớn thì sẽ giàu to thôi con! Đời này cũng chẳng cần làm cái nghề này nữa, cứ rửa tay bằng chậu vàng và hưởng phúc thôi con nhé!"
Ông chú không cố tình đè thấp giọng mình xuống, vài người ngồi cạnh vừa nghe thấy mà trong mắt đã lóe lên tia sáng đỏ đầy hưng phấn, họ nhìn chằm chằm vào ông chú ý muốn nghe thêm.
Nhưng ông chú cũng biết chuyện của rất nhiều người đã từng đi bán muối trước dịp của bọn họ, đám nhóc này có lẽ sẽ khiếp đảm lắm cho nên ông cố ý khoe khoang về chuyện bia mộ.