Buổi chiều cả đoàn đều phải đi chụp ảnh tuyên truyền, nên thời gian quay phim bị đẩy lên rất sớm, bốn rưỡi sáng mọi người đã phải bò dậy để quay, nhìn quanh toàn là những gương mặt thiếu ngủ mệt mỏi rã rời, ai không biết có khi còn tưởng đây là trường quay zoombie ấy chứ.
Nhưng tui thì không, tui vẫn vui tươi rạng rỡ như mặt trời, mỉm cười đối diện với cuộc sống.
Một chiếc hint có thể duy trì được nửa năm sinh mạng, có được một cỗ máy tạo hint biết đi vừa to gan vừa năng suất cao như Cố Y Lương, tui có sống thêm năm trăm năm cũng không thành vấn đề.
Cảnh đầu tiên quay xong một cách suôn sẻ, tui ngồi trong phòng nghỉ chơi Vương Giả Vinh Diệu chờ cảnh tiếp theo, bao quanh mình là một bầu không khí thoải mái nhẹ nhõm.
Tiểu Trần vừa ngáp vừa chuẩn bị bữa sáng cho tui, nhìn tui bằng cặp mắt vô hồn: "Ngôn Ngôn ơi, sao tinh thần anh tốt thế?"
Tui đưa tay lên húp ngụm cháo, tỏ vẻ nguy hiểm lắc đầu: "Chú em không hiểu đâu, anh đây là được tình yêu tưới đẫm đấy."
Tiểu Trần tròn mắt nhìn tui, vừa mở miệng định nói gì đó thì Cố Y Lương tự dưng đẩy cửa đi thẳng đến bên cạnh tui, đặt một chai trà mật ong ướp lạnh lên bàn.
Ây chà, lão Cố, sáng sớm ngày ra đã bắt đầu marketing à?
Trên thân chai nhựa dán một tờ giấy nhớ, tui tò mò ngó sang thì thấy trên đó vẽ một trái tim, sốc đến nỗi cái tay đang chơi game run một phát, mất luôn một mạng vào tay đối thủ.
Ván nâng cấp của tui.
Cố Y Lương buồn cười nhìn dáng vẻ tức đỏ cả mắt của tui, hắn ngồi xuống cạnh tui: "Để tôi đánh hộ cậu, đảm bảo thắng, cậu ăn sáng đi nhé?"
"Anh nói đảm bảo thắng đấy nhá, nếu thua phải đền cho tôi ba bộ skin!" Tui đưa điện thoại cho hắn, còn mình thì bưng bát cháo lên.
Hắn nhướng mày cười: "Thắng chắc luôn, thua thì tặng cậu full bộ skin."
Tui bị quả nhướng mày của hắn làm đứng tim, uống từng ngụm cháo nhỏ, giả vờ giám sát hắn chơi game, nhưng tầm nhìn thì cứ đánh sang chai trà mật ong kia.
Sao tự dưng lại có cảm giác như trở về thời học sinh, tặng đồ uống cho crush thế này...
Hơn nữa hắn...
Tui nhìn trộm Cố Y Lương, cảm thấy khí chất của hắn hôm nay có gì đó khang khác, cứ như thay da đổi thịt vậy, giơ tay nhấc chân toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hormone bạn trai level max.
Cố Y Lương hãy còn ngượng nghịu ngại ngùng hỏi tui phải "bán hủ" ra làm sao của ngày hôm qua nay đã chết, trước mặt tui bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Y Lương đúng không?
Nhỏ bé bất lực sợ hãi.jpg
Nhỏ bé bất lực sợ hãi nhưng âm thầm sung sướng.jpg
Nhỏ bé bất lực sợ hãi nhưng âm thầm sung sướng cộng thêm nụ cười dần trở nên quái dị.jpg
Nói thật là, từ lúc hắn dùng một quả hint bự để cứu vớt tui khỏi tâm trạng suy sụp lần hai ngày hôm qua, bây giờ cứ hễ thấy hắn nhấc tay chuẩn bị tung hint là tui chỉ muốn nằm luôn xuống đất mà hét lớn: Quăng! Anh cứ quăng đi! Quăng thẳng vào mặt tui đây này! Quăng chuẩn vào! Không cần phải thương hoa tiếc ngọc tui đâu!!!
Tui mới phân tâm có chút xíu, Cố Y Lương đã trả lại điện thoại vào tay tui, màn hình hiển thị quân địch đã nổ tung.
Đang chuẩn bị thảo mai khen hắn vài câu, hắn đã hơi tỏ vẻ đắc ý cười thầm, ghé sát vào tai tui hỏi khẽ: "Giỏi không, hửm?"
Trọng tài ơi hắn hắn hắn phạm quy!
Tui bị cái âm mũi trầm trầm ghẹo người của hắn làm cho kinh hồn bạt vía, ngây ngốc gật đầu: "... Giỏi lắm."
Hắn cười dịu dàng, giơ tay xoa đều tui.
... Diễn kịch phải diễn tròn vai? Hay là đang quay chương trình chơi khăm gì đó?
Đang nhìn ngang ngó dọc tìm xem camera ẩn ở đâu thì điện thoại trong tay rung lên, tui mở ra nhìn.
Nắng Ấm Màu Cam: Em xin hai anh đấy, ra khỏi trường quay rẽ trái bốn trăm mét là khách sạn gần nhất, giá phòng giường đôi thuê theo giờ chỉ có 180 tệ thôi!
William:......
William: Sao cậu biết?
Tiểu Trần cười ha ha đứng dậy, cười ha ha tự lẩm bẩm: "Chắc hai anh khát nước rồi nhỉ? Có muốn uống trà sữa không? Em đi mua cho các anh nhé? Ít đường không đá chỉ thêm thạch sương sáo? OK luôn!"
Vừa nói vừa cười ha ha, sau đó chuồn ra ngoài cửa nhanh như cắt.
Cố Y Lương nhìn bóng lưng dần xa của Tiểu Trần mà mặt đầy thắc mắc, không để ý lắm nhún vai, ngoảnh đầu cong mắt cười với tui: "Đi thôi, đến trường quay khớp thử cảnh của bọn mình một chút để tìm cảm giác, cố gắng đến lúc quay chính thức chỉ cần một lần là xong."
Tui cầm chai trà mật ong đó lên: "Ừm!"
Không nói ngoa chút nào, tối qua lúc tập diễn, Cố Y Lương thật sự đã xé đôi vò nguyễn kịch bản để giảng cho tui nghe, chỉ thiếu điều nhai nát rồi mớm vào tận mồm tui thôi.
Từng câu thoại phải lên xuống trầm bổng như nào, từng đoạn chuyển đổi cảm xúc phải thể hiện ra sao... tui khắc ghi trong lòng những lời chỉ dạy của hắn, bảo sao diễn vậy không sai một li, tuy rằng vẫn chưa đến mức xuất sắc, nhưng ít ra vẫn hơn cái diễn xuất cùi bắp trước giờ của tui nhiều.
Có lúc thể hiện cảm xúc chưa đạt, bị cắt đôi ba lần, Cố Y Lương cũng không nóng nảy, lần nào cũng mỉm cười động viên tui, rồi giảng lại lần nữa phải điều chỉnh thế nào trong phạm vi năng lực của tui.
Ga lăng quá trời đất ơi!
Hắn thật sự không ghét bỏ tui, lại còn thật lòng dốc hết tâm sức giúp tui tiến bộ!
Có được một đối tác "bán hủ" như này, còn cần ước ao gì nữa chứ!
Ánh mắt của anh, nụ cười của anh mới là phong cảnh đẹp nhất tui từng thấy đó đại thần!
Hạ quyết tâm không thể làm hắn thất vọng, tui thực sự đã gồng hết sức mình để diễn.
Kết quả là gồng quá mức, các diễn viên khác trong đó có cả Cố Y Lương đều đã lên xe đi