Chương 1: Ngoài ý muốn
All by Mos
Giữa tháng ba, thời tiết vẫn còn mang hơi lạnh, nhưng nhiệt độ điều hòa chỉnh hơi cao, lúc ra ngoài Thư Thời mặc áo khoác bên ngoài bộ đồ lao động, lúc này lại cảm thấy hơi nóng.
Lúc này cậu đứng xếp hàng để thanh toán, thu ngân sau khi đọc mã vạch đã nói cậu phải bỏ khẩu trang để quét khuôn mặt tính tiền.
Đến lúc này, Thư Thời mới cởi bỏ khẩu trang.
Khoảnh khắc khẩu trang được kéo xuống, xung quanh liền vang lên tiếng hít thở, sau đó là tiếng thì thầm ngạc nhiên:
"F**k, đẹp trai vãi! Không uổng công tao đi theo anh ấy một đường."
"Ôi chị em à tao cũng vậy, chỉ nhìn cũng đã đủ biết anh ấy chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vẫn thật kinh ngạc, quả là một đại mỹ nhân!"
"Không biết có phải thành viên nhóm nhạc nam nào chưa debut hay không, thật muốn tiêu tiền cho khuôn mặt này..."
Thư Thời không quan tâm lắm đối với mọi thứ xung quanh, chuẩn bị xách túi mua đồ sau khi thanh toán xong, cô thu ngân trước máy tính cũng nở nụ cười khen ngợi cậu: "Tiểu tử thật đẹp trai."
Hồ ly Thư Thời cong mắt nở nụ cười, "Cảm ơn cô."
Dù sao cũng là hồ ly, có thể không đẹp trai sao?
Với tư cách là một công dân hợp pháp không phải con người và thuộc họ chó, tai của Thư Thời tất nhiên có thể nghe thấy rõ ràng tất cả những lời bàn tán xung quanh, nhưng cậu đã nghe rất nhiều rồi và cũng không để trong lòng.
Nhưng cũng có một việc liên quan đến tình hình hiện tại của Thư Thời, cậu quả thực sắp ra mắt.
Trở về ngôi nhà mới chuyển đến, Thư Thời làm tổ trên ghế sô pha, đáng tiếc thời đại hiện giờ, linh khí loãng, muốn đi tìm một nơi có linh khí sung túc cũng khó.
Nhưng phòng bên không biết chôn bảo bối gì phía dưới, linh khí róc rách tuôn trào như không có giới hạn, hâm mộ gần chết.
Chỉ có điều cậu dù có thèm thuồng đến đâu cũng không mua được, phòng ở kia đã có chủ, cậu chỉ có thể trông mơ giải khát, thuận tiện ở bên ké chút linh khí.
Chú thích: Trông mơ giải khát (ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi) (sự tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn)
Trong lúc Thư Thời suy tư, di động đổ chuông, là điện thoại từ người đại diện Trương Kỳ của cậu.
"Tiểu Thời, hợp đồng của chúng ta cậu xem xét xem bao giờ có thể kí? Đãi ngộ của bên chúng tôi tuyệt đối tốt hơn so với các công ty khác, điểm đấy cậu yên tâm."
Thư Thời cắn một miếng thịt bò, miệng hàm hồ trả lời: "Buổi chiều hôm nay luôn đi, em vừa hay không bận gì."
Dù sao cũng rất rảnh.
Bỏ điện thoại xuống, Thư Thời lại gặm hai bao mứt quả, một bao quả hạch cộng thêm một túi chân gà rồi mới chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi còn mang theo bài túi đồ ăn vặt trên người, xong xuôi mới ra khỏi cửa.
Từ nhà đến công ty mất khoảng 1 tiếng đi xe, bây giờ xuất phát hẳn sẽ đúng giờ.
Có điều, biến cố thường phát sinh trong nháy mắt, Thư Thời trong giây phút mở cửa kia, sau gáy tê rần, chân mềm nhũn, tiếp theo thân thể theo hướng trọng lực mà ngã xuống.
Đợi đến khi cậu lấy lại ý thức, móng vuốt lông tơ trắng muốt đã chạm đất.
Thư Thời nhìn chính thân thể mình, hai mắt hồ ly trợn tròn.
Điều này sao lại xảy ra?!
Cậu cũng không phải ba tuổi, sao lại có thể không khống chế được linh lực mà biến trở về nguyên hình, không đùa chứ.
Càng đáng sợ chính là, Thư Thời phát hiện bản thân -- không biến về được!
Móng vuốt hồ ly không thể nào sử dụng điện thoại di động, xung quanh cũng không có yêu quái nào khác, lúc Thư Thời ngồi trên sàn nhà dùng răng nanh cắn mở túi chân gà, đã nghĩ linh khí sung túc ở phòng bên.
Linh khí không khống chế được thì phải làm sao?
Thì bổ sung linh khí chứ sao!
Vì thế cậu tha một đống đồ ăn vặt đi ra khỏi nhà, vung cái đuôi dài bằng một nửa thân mình chạy đến cửa nhà bên cạnh.
Móng vuốt hồ ly không thể mở khóa cửa, Thư Thời quơ quơ đuôi, định trực tiếp nhảy vào bên ngoài hàng rào.
Cậu nhìn hàng rào cao chừng 1,5 mét, bất chấp trực tiếp lùi về phía sau chạy lấy đà nhảy về phía trước.
Vốn hết thảy đều đang thuận lợi, nhưng vừa rồi Thư Thời ăn quá no, cơ thể nặng trĩu, nhảy được một nửa thì bị ngã xuống rồi còn bị một góc nhọn trên hàng rào cắt qua người.
Thư Thời quay cuồng rơi xuống đất, sau đó nhìn vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng thở ra, may quá may quá, đồ ăn vặt không bị rớt ra ngoài.
Nếu không cậu sẽ phải nhảy ra ngoài hàng rào lần nữa để nhặt nó lên.
Về phần miệng vết thương -- đợi lát nữa bổ sung đủ linh khí rồi thi triển một cái pháp thuật nhỏ là được rồi không phải sao?
Lúc khập khiễng đi đến trước của nhà, Thư Thời hơi mệt nên chỉ ôm đống đồ ăn vặt của mình mà ngủ luôn.
Ngủ trong một luồng linh khí dồi dào như vậy, có thể thấy lúc tỉnh lại, mình có khi đã biến trở về hình người rồi.
Khi tiếng động cơ vang lên, đôi tai trên đầu Thư Thời giật giật, lập tức tỉnh lại rồi cúi đầu nhìn đầu tiên -- Ồ, vẫn là không biến về được.
Sau đó lại nhìn lên, cậu thấy được người đàn ông từ băng ghế sau đi xuống, hai mắt sáng ngang cái đèn pha ô tô.
Nét mặt rắn rỏi, mũi cao, mắt phượng sắc sảo, môi mỏng mím chặt, nhìn thế nào cũng thấy có họ hàng với chủng tộc của cậu. Giá trị nhan sắc này, nhìn khắp nơi trên mảnh đất toàn mỹ nhân của tộc hồ ly cũng sẽ được săn đuổi để cầu hôn.
Cậu vốn nghĩ chỉ ở đây ké chút linh khí, sau khi chủ nhà về sẽ vội vàng rời đi.
Nhưng cậu lại không ngủ rằng sau khi ngủ dậy lại không biến về được hình người.
Việc này quả thật là xấu hổ.
Có điều sau khi nhìn thấy chủ nhà xong, cậu ngược lại thật sự không muốn rời đi, nếu có thể vào trong nhà ngồi một chút cũng rất tốt.
Nhân loại ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, cậu mê muội sắc đẹp.
Trên thực tế, ngay lúc xuống xe, Diệp Vọng đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có một con hồ ly toàn thân trắng muốt đang nằm.
Trong cả ngàn năm qua, hắn đã từng gặp rất nhiều hồ ly, có cả thuần thú lẫn hồ yêu, nhưng nguyên hình đều kém xa trước mặt: toàn thân trắng muốt không pha lẫn, ánh mắt xinh đẹp như hạt châu lưu ly, tinh xảo như không thuộc về nhân gian.
Nhưng đồng thời hắn cũng ngửi thấy mùi máu tươi.
Mày nhíu lại, Diệp Vọng chậm rãi đi về nhà, Diệp Tứ làm trợ lý đi bên cạnh.
Lật lại bản kế hoạch trong tay, Diệp Tứ hỏi: "Từ sau khi tiên sinh nói muốn thử