Thư Thời có chút sợ hãi, co rúm lại trên vai Diệp Vọng không xuống, Diệp Tứ tay chân nhanh nhẹn ném người máy "đã hỏng" kia đi.
Đợi khi Diệp Tứ đi vứt đồ về, Diệp Vọng nhìn thời gian, nói: "Ngươi về trước đi, muộn rồi." Diệp Tứ sửng sốt, nhìn tiểu hồ ly trên vai Diệp Vọng, sau khi đáp lại liền do dự rời đi.
Thư Thời đang làm ổ trên vai đại mỹ nhân, nghe xong có chút tò mò, rõ ràng hai người vẫn luôn cùng nhau trở về, nhưng tại sao đại mỹ nhân dường như không bao giờ giữ trợ lý lại ăn cơm, kể cả khi đã đến giờ cơm tối cũng sẽ bảo Diệp Tứ trở về.
Cậu còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy tiếng đại mỹ nhân nói: "Ngươi còn muốn nằm trên vai ta bao lâu nữa?"
Rõ ràng giọng điệu rất thản nhiên, nhưng khi Thư Thời nghe được lập tức giật mình, trực tiếp nhảy xuống từ trên vai đại mỹ nhân.
Sau khi nhảy xuống ghế sô pha, Thư Thời vốn muốn quay về ổ của mình luôn, dù sao giờ cũng không có gì để chơi.
Nhưng khi cậu vừa định xuống khỏi sô pha lại bị một đôi tay đột ngột ôm lấy đặt lên ghế sô pha.
Thư Thời vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ đã thấy đại mỹ nhân lấy điện thoại di động ra, bật phần mềm màu cam quen thuộc lên, gõ【 đồ chơi cho chó cưng 】vào ô tìm kiếm cũng quen thuộc nốt, sau đó ôm lấy Thư Thời vẫn chưa hiểu gì bên cạnh, giọng điệu thản nhiên: "Đồ chơi hỏng mua lại là được."
Hắn lướt điện thoại, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Thư Thời: "Muốn cái gì?"
Thư Thời: "!!!" Cậu chỉ là một tiểu hồ ly không hiểu cái gì, hỏi cậu làm chi?!
Chẳng lẽ đại mỹ nhân phát hiện cậu là yêu?
Nhưng mà như vậy cũng không đúng, phát hiện thú cưng mình nuôi là một con yêu quái, làm sao có thể có người phản ứng một cách bình thản như vậy?
Thư Thời nghi hoặc, giương mắt nhìn về phía Diệp Vọng, chẳng lẽ người này vẫn còn thâm tàng bất lộ hay sao?
Nhìn không ra đó, đây chẳng phải chỉ là một nhân loại đẹp trai nhà giàu bình thường hay sao?
Diệp Vọng giơ di động một hồi, phát hiện hồ ly ngốc này chỉ biết nhìn mình, không có động tác gì, nghĩ thầm, có lẽ chỉ vừa mới mở linh trí, chưa thể hiểu được ngôn ngữ với lệnh phức tạp như vậy.
Vì thế hắn liền cầm một chân trước của Thư Thời lên, đặt trên màn hình điện thoại của mình, lời ít ý nhiều ra lệnh: "Chọn một cái."
Thư Thời nghe xong, lại nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong đáy mắt của đại mỹ nhân, chút nghi ngờ vừa sinh đã tan. Ra là đại mỹ nhân chỉ là lười chọn, muốn để mình tùy tiện chọn một cái, thế thì không có việc gì.
Cậu chỉ có ba năm ngắn ngủi sống với nguyên hình, phần lớn thời gian đều ở trong vườn rau, cho nên cũng không biết thường thì hồ ly sẽ thích đồ chơi như thế nào, vì thế cậu chỉ chỉ một cái.
Diệp Vọng nhấp xem chi tiết sản phẩm của món đồ chơi mà Thư Thời đã chọn, chỉ liếc nhìn một cái đã đóng lại, "Quá thông minh, không được."
Thư Thời: "???" Thông minh không phải tốt hơn à? Anh không cần chơi với ta, bớt được khối việc mà.
Thư Thời cũng chẳng hiểu đại mỹ nhân đang nghĩ cái gì, nhưng hóa đơn là hắn thanh toán, hắn nói cái gì thì chính là cái đấy.
Cuối cùng chọn đi chọn lại, Thư Thời chọn mấy cái cậu không hứng thú lắm nhưng đại mỹ nhân có vẻ rất hài lòng.
Thư Thời nghĩ, tùy theo hắn đi, dù sao mình cũng là một hồ ly tốt chiều ý chủ nhân mà. Hôm sau, Diệp Vọng trở lại văn phòng sau cuộc hóp, trên đường Diệp Tứ thấy được TV trong phòng tiếp khách đang bật phim phóng sự về động vật, liền nhiều lời hỏi: "Tiểu tiên sinh không có đồ chơi, buổi tối sẽ không cáu kỉnh chứ?"
Bước chân Diệp Vọng không ngừng lại, tầm mắt liếc về phía phòng tiếp khách một cái, "Không có, coi như nghe lời."
Hắn dường như chưa bao giờ thấy tính khí náo loạn của hồ ly ngốc, cùng lắm thì như ngày đầu bị cho ăn thức ăn cho chó mà tuyệt thực cả đêm mà thôi.
Diệp Tứ cười cười, "Tiểu tiên sinh thật sự rất ngoan. Chỉ có điều ban ngày chỉ có một mình hồ ly là cậu ấy, sợ là buồn tẻ lắm." Dù sao tối hôm qua món đồ chơi duy nhất cũng đã bị hắn ném đi rồi.
Hắn thuận miệng nói vậy, chẳng ngờ Diệp Vọng sẽ dừng bước lại, liếc nhìn phim phóng sự trong phòng tiếp khách lần nữa, hình ảnh hiện lên vừa đúng lúc chiều đến cáo Bắc cực đang đào hang săn mồi trong băng tuyết giá lạnh.
Ngốc chẳng khác gì con hồ ly trong nhà mình.
Thư Thời lúc này cũng đã tỉnh dậy, ưỡn thân mình ngáp một cái, vừa mới ngồi nghiêm túc xuống bắt đầu tu luyện chợt nghe thấy tiếng từ phía cửa, lập tức cảnh giác, đôi tai nhọn dựng thẳng lên.
Ai sẽ đến vào lúc này?
Nhưng không đợi cậu bày ra tư thế phòng bị thì cửa đã mở ra, Cô Hoạch Điểu đi vào.
Bà không mặc thường phục với tạp dề như thường mà là một thân trang điểm xinh đẹp, mang theo một cái túi trông rất xa xỉ, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng loáng, một chiếc vòng cổ ngọc bích, còn cả đôi khuyên tai đính đầy đá, suýt nữa chiếu mù đôi mắt hồ ly của Thư Thời.
Một thân ăn mặc này chẳng khác mấy người vợ ở đối diện nhà cậu chỗ tứ hợp viện, phục trang đẹp đẽ.
Thư Thời trợn trắng mắt, trời ạ, ra là lương đại mỹ nhân phát cao như thế à?
Mà lúc này, Cô Hoạch Điểu bình thường là một người phụ nữ nội trợ thấp bé, thoạt nhìn có chút keo kiệt, giờ lại giống như một phu nhân loài người bình thường, nũng nịu lấy khăn tay lau mồ hôi, còn ở một bên tiếp đón công nhân phía sau, "Ôi chao, bên này, từ từ, từ từ thôi, đừng làm vỡ."
Thư Thời nhìn ra phía sau bà, liền thấy ba người mặc đồ lao động màu xám từ ngoài cửa đi vào, khiêng theo một cái hộp to bự chảng.
Cậu nhìn về phái hộp, trong lòng tò mò, cái gì thế nhỉ?
Cô Hoạch Điểu nhìn thấy Thư Thời đang ngơ ngác giữa phòng khách, sợ lát nữa lắp đặt đồ sẽ không cẩn thận làm cậu bị thương, vội vàng bế cậu lên, miệng lẩm bẩm: "Ôi tiểu tổ tông của tôi, chỗ này hiện không ở được đâu."
Nói xong liền ôm Thư Thời đến chỗ ghế gỗ phía sau sô pha, Thư Thời bất ngờ không kịp cảnh giác đã bị ôm, trong lúc nhất thời không kịp cả giãy dụa, mũi toàn mùi nước hoa xộc vào khiến cậu hắt hơi một cái.
Cô Hoạch Điểu tiếp đón mấy thợ lắp ráp, mà lúc này Thư Thời mới biết được trong cái hộp bự tổ chảng kia là TV.
Cậu càng thấy khó hiểu hơn, đại mỹ nhân hình như bình thường cũng không có thói quen xem TV, trên tường phòng khách toàn những cuộn tranh với thư pháp, tại sao lại đột nhiên nghĩ đến việc lắp một cái TV?
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ, về sau ban ngày cậu có thể lén lút xem TV!
Vui ghê á!
Sau khi lắp đặt xong, thợ đi hết, Cô Hoạch Điểu làm xong