Tác giả: Trình Kinh Đường
Edit: Yatl Iwb
Thật ra ban đầu mình tính công tên Tạ Nghiêu cơ tại 解玉楼: Xie Yulou, nhưng mình sợ mấy bạn đọc QT qua chẳng hiểu.
___
Nghe thấy giọng nói, cả hai người đều khựng lại.
Giản Ngọc Lâu hít một hơi, không đặt súng xuống mà liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng.
Đó là một thiếu niên tầm mười bảy hay mười tám tuổi, mặc áo trắng chữ T và quần đen, mái tóc đen buông xõa mềm mại, má trắng hồng nhuận và đôi mắt rũ xuống hơi mở to vì lo lắng, trông vừa thông minh vừa ngây thơ.
Cậu giơ cao hai tay, rất dễ thương, không một chút hung dữ.
Bị nhìn chằm chằm như thế này, nhất là lúc kiếp trước Giản Ngọc Lâu diệt sạch toàn thành phố, Trì Bạn sợ tới mức cả người run lên.
Cậu hối hận rồi, lẽ ra cậu không nên đến đây!
Giản Ngọc Lâu và Mập mạp đã rất quyết đoán khi giết lũ thây ma kia, họ đã có bóng dáng của kiếp trước rồi, Trì Bạn sợ rằng người tiếp theo sẽ đến lượt cậu nằm đó!
"Đi ra ngoài."
Ngay lúc Giản Ngọc Lâu nói, cả người Trì bạn run lên.
"Đại ca nhẹ nhàng đi.
Khiến cậu bé bị doạ sợ rồi."
Mập mạp tự nghĩ mình là người giao tiếp xã hội tốt, vì anh trông thân thiện hơn Giản Ngọc Lâu.
Anh ta mỉm cười vẫy tay ra hiệu Trì Bạn và nói: "Tiểu hài tử ơi, lại đây."
"tiểu hài tử" thật ra dịch nó cứ sao sao ý, 17 tuổi còn hài tử sao?
Trì Bạnnghiêng đầu nhìn anh, tay vẫn đặt trên đầu.
"Chúng ta là quân nhân, không phải kẻ xấu." Mập Mạp lấy trong túi ra giấy chứng nhận sĩ quan, đưa cho cậu xem: "Nhìn đi, đừng sợ, những thứ đó đã bị chúng ta thu dọn sạch sẽ."
Trì Bạn sẽ nghĩ rằng người này thực sự thân thiện nếu chẳng phải vì khẩu súng của anh ấy vẫn còn trên tay.
Trì Bạn mím môi, không dám nhìn lại Giản Ngọc Lâu.
So với hắn, người đàn ông mập mạp trông thực sự thân thiện.
Trì Bạn hít một hơi thật sâu, từ từ hạ hai tay đang giơ lên, sau đó lấy hết can đảm đi về phía Mập mạp.
Vết thương trên người cậu đã lành, chỉ cần cậu không tự mình nói ra, hiện tại chẳng ai có thể nhìn ra cậu thật sự bị nhiễm bệnh.
Trì Bạn tự an ủi mình rốt cuộc cũng thoải mái một chút, nhưng cậu vẫn rất tỉnh táo.
Mập mạp cũng không đến quá gần cậu, nhưng lùi lại và dừng lại khi đến khoảng không gian trống.
Giản Ngọc Lâu mang đôi chân của mình bằng đôi ủng quân đội, đi từ phía sau Trì Bạn.
Trì Bạn vô thức nhìn lại hắn, cả người đều sắp nổ tung.
"..."
Giản Ngọc Lâu đeo súng ở thắt lưng, lười biếng liếc nhìn cậu, ba vết xước giữa hai lông mày cho thấy hắn là người dữ tợn, Trì Bạn cũng sợ hãi.
Mạp Mạp cười, lần này không hoà giải.
Giản Ngọc Lâu dừng lại cách Trì Bạn ba bước, cúi đầu nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"!"Trì Bạn lắc đầu, vội vàng cúi xuống.
Giản Ngọc Lâu nhướng mày, khóe môi khẽ giật.
Mập Mạp vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền biết hắn lại đi bắt nạt người, vội vàng hướng bên Trì Bạn nói: "Này nhóc con, ngươi tên gì? Sao lại ở đây?"
Trì Bạn cẩn thận liếc nhìn anh, ngoài khóe mắt vô tình thoáng thấy một thây ma sống bị trói trên mặt đất.
Con thây ma trông rất dữ tợn, và khuôn mặt gần như thối rữa.
Trì Bạn run lên, và lặng lẽ lùi lại hai bước, tránh xa thây ma và đồng thời tránh Giản Ngọc Lâu.
Nhìn thấy cậu như vậy, Giản Ngọc tắt điếu thuốc, sau đó tiến về phía cậu hai bước, bù lại hai bước vừa di chuyển của Trì Bạn.
Trì Bạn nhìn xuống đôi giày của mình, và bấy an mà dùng tay thắt chặt vạt áo.
"Đừng làm người ta sợ." Người đàn ông mập mạp đi tới, đẩy Giản Ngọc Lâu về phía kia, sau đó nhìn về hướng Trì Bạn, nói: "Đừng sợ, đại ca nhìn hung dữ, nhưng thật ra là một người tốt."
Giản Ngọc Lâu khẽ cười một tiếng nâng cằm nhìn Trì Bạn: "Nói đi, nếu không tôi bắt cậu."
Trì Bạn mím môi liếc nhìn hắn.
"Nhìn chằm chằm tôi?" Giản Ngọc Lâu nhướng mày.
Trì Bạn ngay lập tức đáp lại với một giọng nhỏ, " Không có."
Giọng nói nhỏ khá nhẹ nhàng, và Giản Ngọc Lâu mỉm cười.
Mập Mạp cười cười, vội vàng hỏi câu vừa rồi.
Trì Bạn cúi đầu nói những gì đã chuẩn bị từ lâu: "Tôi là Trì Bạn chạy trốn đến đây."
"Trốn?" Mập Mạp và Giản Ngọc Lâu nhìn nhau.
Trì Bạn không để ý, chỉ cúi đầu nói tiếp: "Gia đình tôi sống trong một biệt thự ở ngoại ô.
Một con quái vật đã vào nhà tôi, nó đã cắn mọi người.
Ông nội và em gái đều bị giết."
Giản Ngọc Lâu khẽ cau mày, cẩn thận nhìn người trước mặt lần nữa.
"Vậy thì làm sao cậu trốn được?" Mập Mạp ngập ngừng hỏi.
Có khoảng một chục thây ma mà họ phải đối mặt hôm nay, mỗi con đều nhanh và hung hãn.
Những người như Trì Bạn trói gà không chặt, gặp chúng nó chỉ có đừng chết.
Yết hầu Trì Bạn lăn lăn, và cậu thì thầm: "Tôi đã trốn trong phòng và chỉ chạy ra ngoài sau khi tất cả họ rời đi."
"Không phải nói là ông nội và em gái bị cắn sao?" Giản Ngọc Lâu hỏi, "Ngươi trốn trong phòng làm sao biết được?"
Tay nắm vạt áo bên vũng càng cứng hơn, giọng run run: "Em gái tôi bị ông nội ăn thịt, còn bản thân ông ấythì bị hàng xóm bắn chết.
Đến lúc đó tôi mới thoát được".
"Súng?" Mập Mạp ngạc nhiên hỏi: "Ai sống cạnh nhà cậu vậy?"
Trì Bạn lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng anh ta có sung và đã giết ông tôi và tôi chạy ra ngoài."
Tận mắt chứng kiến cảnh em gái bị ông nội ăn thịt và ông nội bị hàng xóm bắn chết, chắc hẳn đứa trẻ này vô cùng kinh hãi.
Mập Mạp thở dài hỏi nó: "Còn bố mẹ cậu thì sao?"
"Tôi không có cha mẹ."
Trì Bạn không nói rằng gia đình ba người của người chú, chủ yếu là vì cậu không biết họ đã đi đâu hoặc liệu họ có còn sống hay không.
Cậu không nói dối từng lời cậu nói nhưng không giải thích tất cả mọi thứ.
Tám điểm là thật hai phần bị che giấu.
Đây là lí do mà Trì Bạn đã nghĩ về cả đêm.
Đôi mắt Giản Ngọc Lâu quét qua quần áo sạch sẽ của cậu, sau đókhẽ cười: "Cậu đi đi."
Trì Bạn giật mình, trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn hắn.
"Không muốn đi?"
Giản Ngọc Lâu nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thẳng vào, trong nháy mắt có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cậu.
Khẩu súng trong tay Mập Mạp bị siết chặt, nhưng trên mặt anh vẫn nở một nụ cười.
Trì Bạn cắn môi dưới và đột nhiên tiến một bước về phía Giản Ngọc Lâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, khẩu súng của Mập Mạp đã chỉa vào đầu cậu.
Giản Ngọc Lâu: "!"
Cậu sững người tại chỗ, ngước nhìn Giản Ngọc Lâu với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt!
Giản Ngọc Lâu cứ nhìn anh và không nói gì.
"Cậu bé, ngươi muốn làm gì nha?" Mập Mạp cười hỏi.
Nếu không có súng của anh ta vẫn còn trên đầu, Trì Bạn sẽ nghĩ rằng anh ta là một người đàn ông tốt đẹp!
Mập Mạp phì cười nói: "Ngay từ đầu đã không có hai cái chân tướng, ngươi thật sự cho rằng chúng ta nghe không được sao?"
"Tôi......"
Khi nói chuyện với mọi người, ngôn ngữ được tổ chức một chút kém.
Cậu vẫn rất sợ hai người này, đặc biệt là Giản Ngọc Lâu, nhưng cậu biết rằng từ khi đi đến mức này, cậu chỉ có thể tiếp tục để Giản Ngọc Lâu mất cảnh giác với mình.
Hơn nữa muốn theo một người như Giản Ngọc Lâu, phải có khả năng khiến hắn phải xem một năng lực.
Trì Bạn cắn môi dưới, rồi thì thầm vớiGiản Ngọc Lâu, "Anh bị thương."
Giữa hai lông mày của Xie Yulou có ba vết xước, vết thương còn rất mới, có vẻ như bị mèo cào.
Với thể lực sung mãn của Giản Ngọc Lâu thì dù có bị mèo nhiễm virus zombie cào thì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội tuyệt vời để chứng minh khả năng của Trì Bạn!
Trì Bạn không dám hành động hấp tấp, chỉ nói nhỏ: "Tôi có thể chữa lành vết thương cho anh."
Mập Mạp vui vẻ nói: "Vừa mới bị một con mèo cào, hai ngày nữa anh ta sẽ không sao."
Trì Bạn khẽ liếc hắn một cái nói: "Có thể đừng nổ súng nữa? Tôi không làm chuyện xấu."
Người đàn ông mập mạp nhìn Giản Ngọc Lâu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Trì Bạn, nhưng gật đầu.
Sau khi Mạp Mạp cất súng đi, Trì Bạn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhìn Giản Ngọc Lâu, sau đó