Mộc Ca thấy anh nói chuyện cứng rắn như thế, bèn cười đùa nói: “Nếu như anh làm vậy thì không còn thú vị rồi, ép mua ép bán là không đúng ."
“Đối với tôi, những lời tôi nói đều là đúng." Từ trước đến nay Kiêu Mặc Hiên đều rất bá đạo, cảm thấy tính nhẫn nại của mình đối với cô đã rất đủ.
Mộc Ca thấy anh vẫn giữ giọng điệu ngang ngược như vậy, liền bày ra dáng vẻ giảng đạo lý: “Anh xem, vậy thì anh đã làm sai rồi, làm người không được hung dữ, càng không thể bá đạo như vậy, nhất là khi nhằm vào phụ nữ, phải đối xử dịu dàng thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp, nếu không thì cuộc sống của anh rất có thể sẽ rất rối loạn.”
“Vậy thì phải xem năng lực của cô, nhưng quên nói cho cô biết, cho dù cô là Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai là tôi đây."
Mộc Ca mỉm cười: “Tôi là bạn thân của Phật Tổ Như Lai, không phải Tôn Ngộ Không.”
Kiêu Mặc Hiên cảm thấy giảng đạo lý với cô giống như đàn gảy tai trâu, nếu như cô đã không muốn, vậy anh cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn.
Nhìn vẻ mặt trẻ con không dễ dạy của anh, Mộc Ca mím môi nở một nụ cười nhạt, đúng lúc này Kinh Nguyên đi ra: “Dì thấy ở đây rất sạch sẽ, không có gì để thu dọn, cũng không thiếu cái gì.
Ca Nhi, cháu và Mặc Hiên cứ ngồi chơi ở đây đi, dì đến siêu thị gần đây mua một chút đồ ăn, buổi trưa ở nhà nấu cơm trưa."
“Dì không cần lo lắng đâu, buổi trưa cháu mời dì và Ca Nhi ra ngoài ăn."
"Ừm, dì à, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, hôm nay vui như vậy nhất định phải ra ngoài ăn chứ, cho nên dì đừng bận rộn nữa."
"Dì làm mấy món ăn rất nhanh, cần gì phải tốn tiền ra ngoài ăn chứ?" Kinh Nguyên không muốn Kiêu Mặc Hiên lại phải tốn tiền nên mới muốn nấu cơm ở nhà.
Ca Nhi hiểu được suy nghĩ của dì, bật cười thành tiếng nói: “Dì yên tâm, chỉ một bữa cơm cũng không tiêu hết tiền của anh ấy đâu.”
Kinh Nguyên vỗ vai cô: “Nhóc con cháu đúng là không biết đau lòng cho người ta, cháu nghĩ rằng kiếm tiền dễ lắm sao?"
“Được rồi, cháu sai được chưa, dì mau nhìn xem trong nhà chúng ta còn thiếu cái gì không, nếu như thiếu thì sau khi chúng ta ăn cơm xong sẽ đi dạo mua, hoặc là nhờ người của Kiêu Mặc Hiên mua giúp, buổi chiều cháu còn phải đi học."
“Dì vừa mới nhìn một vòng, trong nhà cũng không thiếu cái gì nên không cần mua nữa, nếu thật sự cần mua thêm, dì sẽ tự mình mua, hai người các cháu đừng quá lo lắng."
Kiêu Mặc Hiên giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn đi."
Mộc Ca đứng dậy nắm lấy tay dì: “Đi ăn thôi.”
Thật ra Kinh Nguyên không có khẩu vị, nhưng lo mình không đi Ca Nhi sẽ không ăn nên gật đầu đi theo ra ngoài.
Nhưng không nghĩ tới bọn họ vừa mới đi ra khỏi khu chung cư liền nhìn thấy chồng của dì, Thẩm Thanh Đồng cúi đầu đi tới đi lui ở trước cửa, có thể thấy được ông ta rất sốt ruột.
Kinh Nguyên vừa nhìn thấy chồng của mình, kìm nén sự ghét bỏ ở trong lòng mà hỏi: “Ông ở chỗ này làm gì?”
Thẩm Thanh Đồng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên liền ngẩng đầu nhìn qua, khi thấy Kinh Nguyên bèn lập tức đi tới bên cạnh bà: “Kinh Nguyên, tôi sai rồi, bà cho tôi một cơ hội được không, cầu xin bà tha thứ cho tôi, đừng ly hôn với tôi.”
Mặc dù trong lòng Kinh Nguyên cảm thấy rối bời, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: “Nói ra lý do ông đột nhiên không ly hôn với tôi đi? Nếu chỉ vì ông biết Ca Nhi đã mua một ngôi nhà ở đây mới không muốn ly dị với tôi.
Tôi cũng khuyên ông tốt nhất đừng có ý đồ với Ca Nhi, nếu không thì tôi sẽ liều mạng với ông.”
“Chúng ta đều là người một nhà, sao lại tính toán như vậy chứ? Hơn nữa bà chăm sóc Mộc Ca, tôi cũng chưa từng nói gì, tuy rằng tôi không bỏ ra một xu nào, nhưng tiền của bà cũng là tiền trong nhà, bà lấy tiền trong nhà nuôi nó, tôi đã