Mộc Ca bướng bỉnh đi về phía bàn ăn, Kinh Nguyên chỉ vào Mộc Ca đang bướng bỉnh nói: “Con nhóc này bị chúng ta chiều hư rồi, cháu đừng để ý.”
Tuy rằng điều kiện trong nhà Mộc Ca không tốt lắm nhưng rất che chở cô, đương nhiên so với cưng chiều cô, chị gái và anh rể có vẻ ít quan tâm hơn một chút, nhưng so với cha mẹ nhà bình thường, bọn họ rất yêu thương Ca Nhi.
"Không đâu ạ, cho dù tính tình em ấy có tệ đến đâu, cháy cũng đều sẽ cưng chiều em ấy, bởi vì em ấy là bạn gái cháu mà."
Mặc dù tính con nhóc này rất tệ, lại còn háo sắc, nhưng nhìn ra được cô là một cô gái hiếu thuận hiểu chuyện và thông minh.
Trong lúc hai người nói chuyện cũng đã đi đến chỗ ăn uống, thấy Mộc Ca đang ăn, Kinh Nguyên giơ tay chọc đầu cô: “Nhóc con cháu, càng ngày càng không ra dáng gì cả.”
“Dì có thể an ủi tâm hồn tổn thương của cháu một chút có được không? Ngày mai cháu sẽ phải đi chịu khổ, mà dì còn là đồng lõa.”
Kinh Nguyên mỉm cười nói: “Là đồng lõa dì cũng đồng ý làm, chỉ cần tương lai cháu sống tốt, đừng nói là đồng lõa, cho dù là chủ mưu dì cũng không hề do dự."
Mộc Ca hung hăng nhét một miếng cơm vào miệng: “Thật tức quá đi, sao dì lại đứng cùng chiến tuyến với anh ta chứ? Dì là dì út của cháu, dì ruột của cháu mà."
Kinh Nguyên bưng bát đũa lên, nhìn Kiêu Mặc Hiên nói: “Ăn cơm đi cháu, đừng để ý tới con bé.
Vừa rồi không phải thua sao, lát nữa dẫn đi luôn đi, nhưng nhớ chăm sóc con bé cho tốt, chịu khổ cũng không sao, đừng để bị thương là được.”
Kinh Nguyên bảo anh dẫn người đi là bởi vì sợ ở lại một buổi tối, mình sẽ đổi ý không nỡ để cô rời đi, cho nên không bằng rời đi ngay luôn.
Kiêu Mặc Hiên hiểu được ý tứ của bà, càng biết rõ tâm tư của bà, liền gật đầu đồng ý: “Dì út yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Huấn luyện kết thúc sẽ lập tức đưa cô ấy trở về thăm dì.”
Nghe dáng vẻ hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, Mộc Ca tức đến bật cười: “Cháu phát hiện hai người rất giống người một nhà, còn cháu lại là người ngoài, bị hai người tính kế bị hai người ức hϊếp.”
Hai người Kinh Nguyên và Kiêu Mặc Hiên nhìn nhau, sau đó rất ăn ý gắp thức ăn cho nhau, Mộc Ca ở một bên đầu đầy hắc tuyến: “Này này, không nói không rằng mà diễn vở tuồng ngược tâm như vậy thích hợp à?”
Kiêu Mặc Hiên vì không muốn khiến cô tức chết, gắp cho cô một miếng thức ăn: “Ăn nhiều một chút, tay nghề của dì út đúng là không tệ."
Mộc Ca tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Dĩ nhiên tôi biết tay nghề của dì út không tệ rồi, không cần anh nhắc nhở.”
Kiêu Mặc Hiên không để ý tới tính nóng nảy của cô.
Anh biết việc này đúng là anh ép buộc cô trước nên cô nổi giận cũng không sao, chỉ cần có thể dẫn cô đi là được.
Mộc Ca ăn một bữa cơm mà trong lòng cảm thấy khó chịu, Kinh Nguyên cũng vậy ăn không được bao nhiêu, dù sao nghĩ đến ngày mai cô sẽ đi bộ đội, trong lòng lại hơi luyến tiếc.
Ăn cơm xong Kiêu Mặc Hiên chủ động đi rửa bát đũa, mục đích là để Kinh Nguyên nói chuyện với Mộc Ca.
Tuy không phải là đi xa cũng không phải chia tay lâu, nhưng dù sao cũng là rời đi một thời gian, rất nhiều thứ cần phải dặn dò.
Mộc Ca kéo Kinh Nguyên trở lại phòng: “Dì út, nếu cháu không thể không đi, vậy trước khi đi cháu phải nói rõ chuyện của dì.”
“Cháu không cần phải lo lắng chuyện của dì, dì sẽ giải quyết ổn thoả."
"Hôm nay Thẩm Thanh Đồng tới tìm dì và nhất định sẽ không chịu để yên.
Cho dù hai người ly hôn, nói không chừng cũng sẽ dây dưa không ngớt với dì.
Dì cũng không được mềm lòng đâu đấy, nếu không tương lai chịu khổ chính là dì."
Mộc Ca biết dì út mình rất hiền lành, nếu không cũng sẽ không mang danh không thể sinh con mà ở nhà Thẩm Thanh Đồng nhẫn nhịn nhiều như vậy.
"Dì út biết rồi, cháu cứ yên tâm, mặc dù dì hiền nhưng cũng có giới hạn của dì.
Nếu tình cảm của dì đã bị phản