Kiêu Mặc Hiên nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô: “Không phải em nói, tôi ngoại trừ trên người nhiều hơn em một bộ phận, cũng không có gì khác nhau sao, vì vậy cho dù cùng nhau làm bất cứ chuyện gì thì em đều phải yên tâm mới đúng.
”
“Nói là như vậy, nhưng dù sao cũng là nam nữ, hơn nữa người khác không biết phương diện kia của anh không được.
"
"Nếu đã công khai quan hệ thì em chính là người phụ nữ của tôi, mặc dù chúng ta chưa làm cái gì cả, em cảm thấy nói ra sẽ có bao nhiêu người tin?"
"Vậy cũng không thể để cả ngày bị anh chiếm hời không công chứ? Việc mua bán tiền mất tật mang này tôi không làm đâu, cho dù anh đẹp trai cũng không được.
" Nói thật thì gương mặt của người đàn ông này đúng là hàng thượng đẳng, nhìn mãi không chán.
"Nếu em cảm thấy bị chịu thiệt thì có thể chiếm hời tôi mà, tôi rất hào phóng về chuyện này.
"
"Cám ơn anh đã hào phóng, tiểu nữ chịu không nổi.
Tuy rằng nói tôi ham mê sắc đẹp, nhưng tôi cũng rất kén chọn, tôi không chỉ muốn gương mặt đẹp, mà làm cũng phải tốt.
" Mộc Ca vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng của Kiêu Mặc Hiên co rút: “Hai chữ tiểu nữ này thật sự không thích hợp với em.
Về phần em nói làm tốt, không thử làm sao em biết không được, hửm?"
“Hứ, sao tôi không phải là tiểu nữ chứ? Còn nữa, thứ kia của anh chắc chắn có thể thử không vậy?"
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày nói: “Đương nhiên, nói không chừng sẽ có bất ngờ đấy.
”
Mộc Ca lắc đầu: “Thôi đi, đừng làm tôi sợ hãi nữa.
”
Cô nói xong liền nhìn về phía xa xa, thấy ở đó có một người đứng, trên người còn mang theo đồ, giống như là đang đứng chịu phạt, không nhịn được liền hỏi Kiêu Mặc Hiên.
"Người kia đã phạm lỗi gì?" Anh ta đang đeo vũ khí hạng nặng, đứng dưới ánh mặt trời chói chang này, nếu không phải phạm sai lầm thì sao lại như thế?
"Ở đây có rất nhiều lỗi, tôi không có cách nào trả lời em là cậu ta phạm lỗi gì, chỉ có thể nói cậu ta vi phạm kỷ luật.
"
"Haiz, hình như tôi đã có thể nhìn thấy tương lai của tôi sẽ như thế nào rồi?" Ngẫm lại thật cảm thấy không còn gì để luyến tiếc nữa.
"Với trí thông minh của em, muốn không phạm lỗi cũng không khó, chỉ là xem em có muốn hay không.
" Nếu ở trường cô học xuất sắc, hơn nữa chưa bao giờ có hồ sơ xấu, vậy chỉ cần là chuyện cô muốn làm, nhất định sẽ không phạm lỗi.
"Anh thật đúng là coi trọng tôi, nhưng lúc trước hai chúng ta đã nói rồi, chuyện nên chăm sóc vẫn phải chăm sóc.
Mới đầu tôi ký hiệp ước ba năm với anh, hôm nay lại tới nơi này, cho nên cần phải tính toán lại thời gian.
" Hiện tại cô khá muốn nhanh chóng hủy hôn ước với anh, như vậy tính ngày có thể nhanh hơn.
"Tôi đã đồng ý với em cho ba yêu cầu, cho nên sẽ không có bất kỳ thay đổi nào nữa.
" Ba năm chỉ là khởi đầu, nếu đã lựa chọn cô thì sao có thể buông tay chứ?
"Được rồi, coi như tôi không nói gì đi, mà nói không chừng chưa đến hai tuần chị đây đã có thể về nhà rồi?"
Kiêu Mặc Hiên kéo cánh tay cô, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô: “Mộc Ca, em tốt nhất bỏ ý nghĩ này trong đầu đi, em phải biết rằng ở nơi này, chưa từng có ai dám đào ngũ nên tôi sẽ không để cho em thực hiện được đâu.
"
Đào ngũ.
Mộc Ca không thích hai chữ này cho lắm: “Tôi cũng không thích đào ngũ, vì vậy tôi sẽ cố gắng…”
Tuy rằng cô không phải là nhân vật anh hùng gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm người nhát gan đào ngũ.
Kiêu Mặc Hiên giơ ngón tay chỉ vào tòa nhà bên cạnh: “Đây chính là ký túc xá, phòng ngủ của em ở tầng bốn, bên kia là ký túc xá của lĩnh cũ, tòa trước kia là tòa nhà văn phòng và phòng y tế.
"
“Anh dẫn tôi xem sân tập bắn đi.
"
"Được, lên xe.
" Kiêu Mặc Hiên nói xong kéo tay cô lên một chiếc xe việt dã quân dụng.
"Xe này cũng tùy tiện muốn lái thì lái sao?"
"Đương nhiên không rồi.
"
"Nói cách khác chỉ có anh mới có đặc quyền này à?"
"Còn có Phong Tử.
"
"Vậy sau này