Mộc Ca ngồi xuống nhìn binh lính cũ ở đối diện, sau đó khởi động ngón tay, binh lính ở bên kia cũng bắt đầu gõ bàn phím, tốc độ ngang bằng với Mộc Ca.
Lâm Nhi hơi lo lắng đứng ở phía sau Mộc Ca, vốn tưởng rằng cô sẽ hết sức chăm chú nghĩ biện pháp tấn công, nhưng không nghĩ tới cô lại lòng vòng lướt qua các trang web khác.
Mộc Ca thấy Lâm Nhi cúi người xuống giống như có chuyện muốn nói, liền biết cô ấy là sốt ruột thay mình, vì thế mỉm cười đưa mắt ra hiệu với cô ấy, Lâm Nhi thông minh không lo lắng nữa, kiên định đứng ở phía sau cô.
Động tác của binh lính cũ rất nhanh, thấy đòn tấn công của Mộc Ca không mạnh, trên mặt hiện lên vài nét cười nhạo.
Mộc Ca cũng không nóng nảy, điều tra một vòng cũng không tra được thứ mình muốn, quan trọng nhất là hình như có cố ý ngăn trở, không muốn để cho cô điều tra chuyện xảy ra ngày hôm đó.
“CMN!” Mộc Ca tức giận chửi thề, không biết là cái tên thối tha nào ngăn cản cô điều tra sự thật, nếu không phải bởi vì thời gian ít lại không tiện, cô nhất định sẽ đọ sức một phen với người kia.
Mục Tư Lăng ở một bên nghĩ rằng Mộc Ca không công phá được, chợt nói: "Không được thì nhanh chóng nhận thua, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người.
”
Lâm Nhi lắc đầu, không phải cô ấy cảm thấy Mộc Ca không được mà là cảm thấy Mục Tư Lăng lại thua trận này rồi.
Bởi vì lúc Mộc Ca tắt các trang web khác, chỉ vài giây đã vượt qua ba phòng tuyến của đối phương, rõ ràng không cần ba phút cũng có thể phân thắng bại.
Đúng như Lâm Nhi nghĩ, sau ba phút người lính cũ kia trông có vẻ vô cùng bối rối, thậm chí hơi lo lắng, ngay cả tay gõ bàn phím cũng không còn bình tĩnh thong dong như trước.
Lại hai phút trôi qua, lính cũ hung hăng đấm xuống bàn, Mục Tư Lăng tức giận nói: “Sao ngay cả cô ta cũng không thắng được? Các người thật sự làm mất mặt tôi mà.
”
Mộc Ca mỉm cười thu tay lại, đương nhiên lúc thu tay cũng không quên làm chuyện cô muốn làm, đó chính là ném tài liệu của Mục Tư Lăng vào trong điện thoại di động của Kiêu Mặc Hiên.
Mặc dù là đại đội trưởng, có thể mượn tài liệu của người khác bất cứ lúc nào, nhưng cô thấy không hợp quy định.
Nếu phần tài liệu này là chiến lợi phẩm của cô, vậy cô có quyền tham khảo, nếu không phải vì cô không có điện thoại di động thì đã không ném vào điện thoại di động của anh rồi.
Sau đó để lại một câu: “Nhóc con, chị đây thay cưng xử lý bọn họ rồi.
”
Trong một phòng họp khác, trong miệng Kiêu Mặc Hiên đang ngậm điếu thuốc, nhìn từng cử chỉ hành động của Mộc Ca trên màn hình, sau khi điện thoại di động vang lên, anh liền nhếch môi mỉm cười.
Quả nhiên con nhóc này có một chút bản lĩnh, lúc trước anh còn định kêu Phong Tử cho mượn quân giao chiến, giải quyết Mục Tư Khải, bây giờ con nhóc này lại ra tay trước.
Kiêu Mặc Hiên hoạt động gân cốt một chút, nghĩ đến mình đã ở trong phòng bảy ngày, lúc này cũng nên ra ngoài gặp cô nhóc, quan trọng nhất là đã bảy ngày anh không ngủ ngon giấc rồi, phải xách con nhóc này đi ngủ một giấc mới được.
Anh vừa nghĩ như vậy liền nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng tắm, mà bên kia còn có một trận chiến cuối cùng.
Mộc Ca đứng dậy mỉm cười với lính cũ: “Đã nhường.
”
Mục Tư Lăng trừng mắt nhìn Mộc Ca, sau đó nói: “Còn ván cuối cùng.
"
Mộc Ca liếc mắt nhìn cô ta: “Ván cuối cùng vẫn là thôi đi, thắng bại đã phân rõ thì cần gì phải đấu tiếp nữa chứ chứ?”
“Đã nói ba ván thì chính là ba ván, mặc dù thắng thua đã định nhưng so vẫn phải so, bằng không chẳng phải cô đang xem thường những lính cũ này sao?” Thật ra Mục Tư Lăng muốn tìm cơ hội sỉ nhục cô, cô ta không tin cô cũng sẽ thắng ván cờ vây này.
Mộc Ca thấy cô ta kiên trì, mỉm cười nhìn về phía lính cũ: “Các người chắc chắn muốn so kè sao?”
Lính cũ đang định gật đầu thì thấy một người mặc quân phục, trên vai mang theo quân hàm đi vào: “Ván cuối cùng để tôi.
”
Người này không phải người ai khác chính là anh trai Mục Tư Lăng, Mục Tư Khải!
Khi thấy anh trai đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng Mục Tư Lăng vui sướng,