Ra khỏi trường, Mộc Ca thấy xe của Kiêu Mặc Hiên còn chưa đi, cô vội bước nhanh qua mở cửa xe bước vào trong: "Làm phiền anh đưa tôi đến nhà dì tôi, nhanh lên."
Kiêu Mặc Hiên thấy cô lo lắng, nhưng không hỏi xảy ra chuyện gì mà lập tức khởi động xe, thay đổi phương hướng lái về phía nhà dì cô.
Đi vào cư xá Minh Châu, Mộc Ca mở miệng nói: "Dừng ở cổng là được, cảm ơn anh đưa tôi đến.
Tôi còn có việc phải làm, không thể đưa anh đi lên được."
"Cần tôi giúp không?"
"Chuyện nhà tôi để tôi xử lý được rồi." Mộc Ca biết rõ hai người bọn họ chỉ có quan hệ trên hợp đồng, chuyện phiền phức của nhà mình không nên để anh nhúng tay vào.
Kiêu Mặc Hiên gật đầu, đồng thời lấy thẻ đen từ ví tiền ra: "Cô cẩm thẻ này đi, không có mật mã, tiền lương của cô ở trong đây, cô có thể lãnh bất cứ lúc nào."
Mộc Ca do dự mấy giây, cuối cùng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Mau đi đi, có việc lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Mộc Ca gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống đi về phía cửa nhà dì, thật ra nơi này không phải nhà của dì, mà là nhà bọn họ thuê ở.
Mặc dù điều kiện nhà dì cô không tốt, nhưng dì luôn chăm sóc cô, cho dù ăn hay mặc chưa từng keo kiệt với cô.
Đây cũng là lý do cô muốn kiếm tiền mua nhà cho dì.
Đi vào cửa đã nghe thấy trên tầng năm có tiếng cãi vã, Mộc Ca lo dì bị bắt nạt, cô đi nhanh hơn.
Nhưng cho dù đi nhanh hơn, cô vẫn chậm một giây, vì cô thấy dì bị một người phụ nữ tát.
Mộc Ca tức giận xông lên tát người kia hai cái: "Đồ không biết xấu hổ, bằng bà mà cũng dám đánh dì tôi sao?"
Người phụ nữ bụm mặt, nhìn người đàn ông đứng bên trong: "Anh còn mặc kệ không quan tâm."
Người đàn ông trong phòng không phải ai khác, chính là chồng của dì, Thẩm Thanh Đồng, Mộc Ca kéo dì vào phòng, tiện tay khép cửa phòng lại.
Cô không để ý dì đang tức giận, đỡ bà ngồi lên ghế sô pha: "Dì, ngồi đi."
"Ca Nhi..." Mặc dù trong lòng dì rất ấm ức, nhưng không muốn vì mình mà Mộc Ca bị bắt nạt,
Mộc Ca vỗ tay dì, ra hiệu bà đừng lo lắng.
"Mộc Ca, mày tới đây làm gì, lại còn ra tay đánh người, không sợ tao đưa mày vào cục cánh sát, để cả trường biết mày là hạng người gì à?"
Thẩm Thanh Đồng không thích Mộc Ca lắm, nhưng vì mình không thường ở nhà, ít khi gặp mặt cô, cho dù không thích cũng chưa từng xảy ra tranh cãi, hôm nay xem như lần đầu.
"Được, gọi cảnh sát đến càng tốt, đúng lúc có thể để bọn họ xem người chồng dẫn tiểu tam vào nhà, còn hùng hồn như thế, mặc cho bồ nhí đánh vợ mình.
Tôi phải hỏi bọn họ xem đây là đạo lý gì?"
Mộc Ca nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Đồng, nói thật cô rất bất mãn đối với người dượng thường đi xuyên đêm không về ngủ này.
Nếu không phải dì thuyết phục thì cô đã đánh nhau với ông ta từ lâu rồi.
Người phụ nữ kia chỉ Thẩm Thanh Đồng: "Anh còn phí lời với với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ ra ngoài cho em, không thì em không để yên cho anh đâu."
Chưa đợi Thẩm Thanh Đồng mở miệng, Mộc Ca đã vội vàng đi qua nắm tóc người phụ nữ kia, tát bà ta mấy cái: "Đã gặp qua người không cần thể diện, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như bà, dì tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Nói cho bà biết tôi đây không ăn chay đâu."
Thẩm Thanh Đồng không ngờ Mộc Ca sẽ điên cuồng đánh người như thế, sau khi kinh ngạc thì ông ta giật tay cô ra, giải cứu Ngũ Thiến Ảnh ra khỏi tay cô.
Dì của Mộc Ca cũng ngẩn người, trong ấn tượng của bà Mộc Ca luôn ngoan ngoãn nghe lời, tính cách cũng dịu dàng ngoan