Khi thấy mặt anh tối sầm không nói gì nữa, Mộc Ca đưa tay sờ túi áo của mình: “Tiêu rồi, dừng xe, dừng xe, tôi làm mất điện thoại di động rồi, tôi phải quay lại tìm."
“Ở chỗ dì cô."
Mộc Ca vừa nghe ở chỗ dì liền giơ tay vỗ ngực: “Vậy tốt rồi, nếu không người không bắt được còn mất điện thoại di động, không phải thiệt chết tôi sao?"
“Xem lại chút tiền đồ của cô đi."
"Không còn cách nào, tôi đây chỉ là người dân bình thường.
Phiền anh cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút."
Kiêu Mặc Hiên không hề do dự mà lấy điện thoại di động ra đặt vào tay cô.
Thật ra anh chưa bao giờ cho người ngoài cầm điện thoại di động của mình, cho dù là Phong Tử cũng chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy.
Cũng không phải anh không tin Phong Tử mà là bởi vì trong điện thoại di động của anh có rất nhiều tài liệu tuyệt mật, không thể để cho người ngoài biết được, thậm chí đôi khi sẽ có nhiệm vụ gửi đến điện thoại di động của anh.
Nhưng cô muốn mượn cũng tốt, vừa khéo thử xem cô thế nào.
Mộc Ca cầm lấy điện thoại di động của anh, sau khi nhìn thấy vân tay mở khóa trên màn hình còn có một ký hiệu đặc biệt liền trả lại điện thoại cho anh.
"Thôi, không cần nữa."
Kiêu Mặc Hiên giả vờ vô tình hỏi: “Sao lại không cần? Cần ôi mở khóa cho cô không?"
“Đầu óc của tôi không tốt lắm, không nhớ được số trong điện thoại di động của mình, cho nên có điện thoại di động nhưng không nhớ số cũng vô dụng, không gọi nữa."
Kiêu Mặc Hiên sâu xa nhìn cô, cầm điện thoại di động về, không nói thêm gì nữa.
Đến bệnh viện, sự xuất hiện của Kiêu Mặc Hiên làm cho viện trưởng nơm nớp lo sợ, nhất là khi nhìn thấy anh dẫn theo một cô gái ở bên cạnh, mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.
“Cậu Kiêu, sao cậu đột nhiên tới đây vậy?”
"Làm phiền viện trưởng Đỗ xem vết thương của cô ấy giúp tôi."
Viện trưởng Đỗ gật đầu liên tục: “Được được được, xin mời cô gái này đi theo tôi.”
Mộc Ca mỉm cười cảm ơn: “Cám ơn, làm phiền ngài rồi.”
“Cô gái khách khí rồi, hiếm khi thấy cậu Kiêu dẫn theo bạn gái, tuy tình huống này không đúng lắm nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, rất vui được gặp."
Kiêu Mặc Hiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Viện trưởng Đỗ nói hơi nhiều rồi đấy.”
Viện trưởng Đỗ giơ tay lau mồ hôi, vội vàng đi nhanh vài bước đưa người vào phòng xử lý vết thương: “Cô gái, cô chịu đựng một chút.
Tôi phải làm sạch vết thương của cô trước, sau đó mới có thể băng bó."
“Vâng, ngài cứ yên tâm mà làm, tôi không yếu đuối vậy đâu." Mộc Ca mỉm cười ngồi trên ghế, chờ ông ấy vì xử lý vết thương cho mình.
Viện trưởng Đỗ gật đầu, cẩn thận làm sách vết thương cho cô, đến mười mấy phút sau, cánh tay Mộc Ca đã được băng bó kỹ càng: “Được rồi, mấy ngày tới không nên để dính nước, càng không nên ăn đồ nóng, như vậy miệng vết thương mới khép lại.”
"Cảm ơn."
Kiêu Mặc Hiên đứng bên cạnh nhếch miệng lên, con nhóc này đúng là khá mạnh mẽ đấy, nếu đổi thành người khác, e rằng đã lẩm bẩm kêu đau rồi, nhưng cô lại không nói một tiếng nào.
"Ca Nhi, Ca Nhi, cháu thế nào rồi, vết thương có nặng không?" Kinh Nguyên đi vào lo lắng hỏi thăm.
"Dì, cháu không sao, chỉ là trầy da một chút thôi.
Xem dì gấp chưa kìa." Mộc Ca cười an ủi dì.
"Còn nói không có chuyện gì, cháu dọa chết dì rồi đấy có biết không?"
"Dì xem cháu đây, không phải còn rất khoẻ sao? Dì đừng lo lắng nữa, chúng ta mau dọn đồ vào nhà mới đi.
Viện trưởng, cám ơn ngài.” Mộc Ca nói xong từ trên ghế đứng dậy, kéo cánh tay dì cười như một đứa trẻ.
Viện trưởng Đỗ thấy bọn họ đi ra ngoài cửa liền như trút được gánh nặng gật đầu lên tiếng: “Không cần khách sáo, nhớ đến đổi thuốc.”
Kinh Nguyên bị Mộc Ca kéo ra ngoài, nhìn cánh tay bị thương của Mộc Ca: “Đã bị thương rồi còn vội vàng chuyển nhà cái gì? Dì tìm khách sạn ở là được rồi, cánh tay của cháu không tiện thì đừng đến trường nữa, ở với dì vài ngày, dì chăm sóc cho cháu."
“Đã mua nhà rồi, sao dì còn đến ở khách sạn, hơn nữa cũng không có cái gì đâu, dù sao chỉ có hai cái vali, chúng ta có thể trở về để đồ trước, sau đó nhìn xem thiếu cái gì, chúng ta lại đi mua thêm."
"Em muốn mua thêm cái gì thì anh bảo