Xúc cảm mềm mại nhẫn nhụi làm cho Lưu Lê khi xuống xe mà tâm trí vẫn còn ở chỗ cũ, nàng không hiểu nổi bản thân tại sao đột nhiên lại muốn làm trò đùa dai như vậy. Dĩ nhiên, nàng cũng không biết trước đó nàng từng mượn việc uống rượu say mà hôn lên môi Tiêu Thanh Nhiên. Ngón tay ma sát qua lại trên môi của mình, Lưu Lê nhớ tới hành động đủ ti tiện của mình khi nãy, thật buồn cười. Mục Tử Anh nối gót nàng xuống xe, một tay khoát lên bả vai của nàng, tán dương nói: "Được nha, lá gan thật là lớn đấy! Dám ở trước mặt ta mà ăn hiếp người ta à?! Ngươi đem ta quăng đi đâu rồi?"
*Phốc*. Lưu Lê không nhịn được mà cười ra tiếng, nàng thuận thế ôm bả vai của Mục Tử Anh, nói:" Tử Anh huynh, ta kêu ngươi là Tử Anh huynh nha. Đa tạ ngươi lần trước cho ta cơ hội cùng Yên Nhi chạy trốn, thật ra ta và ngươi đều là hạng người như nhau, nhiều nhất chỉ có thể là phu quân, không thể là nương tử được a, phải không? Cái kia, sau này cũng đừng mở miệng đem mấy chuyện kia ra đùa giỡn là tốt rồi, thật đấy....trái tim bé nhỏ này của ta thật sự chịu không nổi đâu a."
"Xí, ngươi cũng là nhìn rõ rồi. Nói một chút kế hoạch của ngươi đi, các huynh đệ của ta hầu hết đều là vịt trên cạn, muốn vượt biển đến nước Lưu đánh cướp, quấy nhiễu người dân ở đó là việc thật sự rất khó làm. Bất quá, ngươi đã nói là làm ăn, chúng ta liền thật tình muốn bàn bạc làm ăn, thế nào?" Mục Tử Anh cười vẻ mặt thâm ý, từ trong tay áo lấy ra bức tranh bằng giấy, đưa cho Lưu Lê, nói: "Đây chính là làm ăn."
"Đây là làm ăn?" Lưu Lê trong đầu đầy nghi vấn mở tờ giấy kia ra, chỉ có một mắt, khuôn mặt ở trên rất dễ thương. Không khỏi thở dài nói: "Thật là nữ hài tử đáng yêu, Loli đẹp nha."
"Loli? Loli là gì?"
"Chính là ách...đẹp mắt, đẹp mắt a." Lưu Lê giải thích không tới, không thể làm gì khác hơn là gật đầu cảm thán xinh đẹp.
"Phi! Ngươi ít để ý nàng đi, nàng ấy là của ta." Mục Tử Anh túm lấy tờ giấy trong tay Lưu Lê, cẩn thận thận trọng thu hồi vào trong tay áo, nhìn biển rộng tĩnh lặng cách đó không xa, tràn đầy ước mơ nói: "Nói ra quả đúng là duyên phận a, nàng ấy hẳn cũng là đạo tặc. Trước đó mấy tháng nàng ấy mang theo một nhóm người mặc trang phục quái dị đến đây cướp bóc, vừa lúc cùng người của chúng ta đụng độ, đánh nhau. Ta đoán nàng ấy hẳn là sẽ xuất hiện lại, ai ngờ lâu như vậy cũng không thấy nàng ấy. Hôm nay ngươi theo ta nói về nước Lưu, ta cảm thấy nàng ấy có thể là người của nước Lưu, bất quá ta không chần chừ nữa. Võ công của nàng ấy cao hơn ta, chỉ cần ngươi giúp ta đem nàng ấy trói về bên cạnh ta, ngươi có thể tùy ý muốn ta làm gì cũng được."
"Trói nàng ấy?" Lưu Lê nhíu mày, nàng căn bản cũng không biết người này ở đâu làm sao mà đi trói người ta chứ?! Chẳng qua là, hiện ta có việc cầu người ta trước cho dù phiền phức cũng phải đáp ứng trước rồi nói sau. Gật đầu, Lưu Lê thống khoái nói: "Đồng ý! Ta trói nàng ấy xong tùy ngươi xử trí! Như vậy đi, ngươi để cho thuộc hạ của ngươi mọi thời khắc đều chú ý đến bờ biển, nhìn thấy có thuyền bè nào tới đây thì đừng động tới bất cứ ai, trực tiếp cướp. Chỉ cần cướp được thuyền, chúng ta liền lập tức lên đường."
"Quyết định vậy đi, ta đi an bài, ngươi cũng muốn trở về địa bàn của chúng ta sao? Hay là đến lữ quán tìm chỗ ngủ?"
"Vẫn là đi lữ quán đi, ngươi để cho người của các ngươi dẫn chúng ta đến lữ quán, có tin tức gì trực tiếp đến tìm chúng ta." Lưu Lê thấy Tiêu Thanh Nhiên từ nãy đến giờ không có từ trên xe ngựa bước xuống liền không khỏi có chút lo lắng, sợ nàng ấy tức giận rút kiếm đâm mình chết mất. Cùng Mục Tử Anh nói tạm biệt, nàng vội vàng trở về trong xe ngựa, ngồi xuống vị trí đối diện người đang nhắm mủ dưỡng thần Tiêu Thanh Nhiên. Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, lông mi của Tiêu Thanh Nhiên run rẩy lên xuống, không nói gì, cũng không có giống như trong tưởng tượng của Lưu Lê rút kiếm ra đâm chết nàng ấy.
Xe ngựa đến trước cửa lữ quán duy nhất tại huyện Ôn Hải thì dừng lại, đoạn đường này Lưu Lê luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi giải thích gì đó với Tiêu Thanh Nhiên, đáng tiếc nàng vẫn đang nhắm mắt, cánh môi khẽ mím lại, tựa hồ nếu ai dám quấy rầy nàng ấy thì pho tượng băng sơn này sẽ lập tức bộc phát. Tiêu Thanh Nhiên không nói lời nào, Lưu Lê cũng không quầy rầy nàng ấy, chỉ có thể ngồi ở đó mở to hai mắt ngây ngốc mà nhìn nàng. Qua một lúc, Tiêu Thanh Nhiên rốt cuộc cũng mở mắt, phảng phất chưa tưng có chuyện gì phát sinh nói: "Đến rồi, chúng ta đi xuống đi."
"A...đợi chút." Lưu Lê ở thời điểm nàng ấy đứng dậy liền bắt lấy tay của nàng ấy, cảm giác rất kỳ quái, Lưu Lê chạm vào bàn tay lạnh như băng bỗng như sản xuất ra một loại cảm giác rất mãnh liệt, muốn ôm nàng ấy vào lòng sưởi ấm cho nàng ấy. Cố nén sự xúc động trong lòng, bàn tay Lưu Lê đích thực có chút run rẩy, nói: "Ta mới vừa nãy, không phải cố ý đâu. Ta chỉ muốn...."
"Chuyện vừa rồi, ta đều đã quên." Thanh âm Tiêu Thanh Nhiên không chút gợn sóng miệng, không chờ Lưu Lê giải thích mà ngắt ngang. Trên thực ngay cả bản thân Tiêu Thanh Nhiên cũng không rõ tại sao lại cắt đứt lời của nàng ấy, có lẽ nàng sợ rằng những thứ nàng ấy sắp nói ra sẽ trở thành lý do mình động tâm, hoặc là nói, trái tim của nàng đã sớm trong lúc vô tình mà tăng nhanh nhịp đập.
"Ách...Vậy, xuống xe đi." Lưu Lê ngượng ngùng buông tay Tiêu Thanh Nhiên ra, bị một câu nói của nói quên rồi của nàng ấy như vậy cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng ấy thong dong xuống xe ngựa. Cách thời gian khá lâu nàng mới xuống xe, Tiêu Thanh Nhiên đã kêu chưởng quầy dành ra hai gian phòng hảo hạng, nàng bước vào gian phòng rồi nghỉ ngơi. Tùy ý để tiểu nhị dẫn dường đến gian phòng của mình, Lưu Lê gối đầu lên cánh tay của mình, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, nàng cảm thấy Tiêu Thanh Nhiên căn bản không có quên đi chuyện nàng hôn nàng ấy, mà là đang tìm mọi lý do để cách xa mình. Nhưng chuyện này thật sự cũng không phải chuyện tốt lành gì!
Ở lữ quán, ban đêm là cho hai người càng thêm nhàm chán,Tiêu Thanh Nhiên từ khi bước vào gian phòng trong lữ quán cũng chưa hề bước ra, chỉ có thỉnh thoảnh Lưu Lê nhìn thấy tiểu nhị mấy lần bưng thức ăn đến gõ cửa phòng nàng. Gian phòng của hai người ở cạnh nhau, Lưu Lê có khi dựa vào bức tường nghe một chút động tĩnh gian phòng kế bên, đáng tiếc trừ tiếng xe ngựa ở ngoài cửa sổ truyền tới cũng không còn nghe thứ gì khác nữa. Thời điểm Lưu Lê sắp bị hành hạ tới điên, Mục Tử Anh rốt cuộc cũng mang theo thủ hạ đến tìm Lưu Lê, cũng nói cho nàng biết một chiếc thuyền đến từ nước Lưu đã bị bọn họ cướp, trừ hai người lái thuyền những người còn lại đều bị họ trói vào trong một phòng. Nếu thuyền đã có, Lưu Lê lập tức gõ vang cửa phòng Tiêu Thanh Nhiên, để cho nàng nhanh chóng thu xếp chuẩn bị lên đường.
Chuyến đi lần này, Mục Tử Anh đem phần lớn thủ hạ để ở lại huyện Ôn Hải, chỉ đem theo một số người quen thuộc đường thủy đi theo lên thuyền. Thuyền