"Giờ lành đã đến"
************************
Uống hay là không uống, đó là một vấn đề.
Lúc trước cũng từng xem trên phim truyền hình lấy độc để khảo nghiệm lưỡng tình duyệt của đối phương, hôm nay nhìn thấy thái giám bưng cái chén rượu kia, Lưu Lê cảm thấy nàng làm làm sao lại may mắn đến vậy được thử nghiệm tình tiết cẩu huyết này đây? Do dự mà hướng Tần Nguyệt Dao quăng ánh mắt cầu cứu, cho dù Lưu Lê là một người hiểu rõ chuyện sinh tử cũng không muốn chết không rõ ràng dưới rượu độc của Tần Nguyệt Dao. Huống chi, nếu như độc trong rượu không đủ liều, cho dù nàng không chết thì ngược lại cũng trở thành người thực vật chẳng phải là hại người hại mình sao?
Trong đầu có chút rối loạn, Lưu Lê nhận lấy rượu độc, vừa cảm thấy Tần Nguyệt Dao sẽ không độc ác tới mình muốn chơi chết mình thật. Tối hôm qua nói rõ ràng như vậy, nàng ta sao có thể hôm nay đem chén rượu độc này phá hủy kế hoạch của nàng ta chứ! Suy đi nghĩ lại, Lưu Lê kết luận Tần Nguyệt Dao là muốn màn kịch này diễn chân thật hơn một chút, nếu nàng ta muốn như vậy, vậy thì bản thân phải cùng nàng ta diễn cho trọn màn kịch này. Lưu Lê cầm chén rượu đưa lên môi của mình, thâm tình nhìn Tần Nguyệt Dao, nói: "Nguyệt Dao, tình cảm của ta đối với ngươi thiên địa chứng giám. Ngươi đã muốn biết ta yêu ngươi sâu đậm thế nào, như vậy hiện tại ta nói cho ngươi biết, tình yêu của ta đối với ngươi, cho dù là tam sinh tam thế cũng không giảm đi chút nào." Phi! Ta nói đều là nói dối! Lưu Lê ở trong lòng bổ sung thêm một câu, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Vốn tưởng rằng diễn xong màn này tất cả đều sẽ vui vẻ, nhưng đang lúc nàng nghĩ lúc này nên nói gì thêm, thì trước mắt đột ngột tối sầm mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại Lưu Lê đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, nàng nhấn nhấn một chút ở huyệt Thái Dương, chậm chạp quay đầu nhìn căn phòng xa lạ quanh mình, tự nhủ: "Chẳng lẽ ta đã chết sao? Tần Nguyệt Dao chết tiệt, lại bỏ độc trong rượu thật, đợi đến lúc gặp Diêm Vương ta nhất định đi cáo trạng nàng ta."
"Ha ha, Bổn cung cũng không đến mức đáng chết nha! Yên tâm đi, mạng của ngươi cứng như vậy Diêm Vương gia cũng lười thu nhận ngươi!" Một làn hương dễ ngửi phả vào mặt, vẫn là y phục đỏ thẫm như cũ, Tần Nguyệt Dao chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống cầm lấy bàn tay của Lưu lê, cười run rẩy hết cả người: "Bổn cung cũng không phải nhẫn tâm như ngươi nói, ở trong rượu mà hạ độc. Bổn cung chẳng qua là không muốn Hoàng huynh dài dòng, nói hoài nói không xong, mới ở trong rượu hạ xuống một chút mê dược. Chuyện này tạm thời xem như là xong rồi. Bổn cung đã bẩm báo Hoàng huynh hôn sự không cần tổ chức lớn, chỉ cần làm nghi lễ giản lược bái đường trong cung là đủ. Còn thời gian nha, liền định là giờ lành ngày kia!"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Đầu óc Lưu Lê ngây ngất căn bản không đem lời nói của Tần Nguyệt Dao tiêu hóa hoàn toàn, nàng gượng chống đỡ mí mắt để bản thân không nhắm mắt lại lần nữa, đánh ngáp mấy lần.
"Bổn cung nói, chúng ta ngày kia liền bái đường thành thân. Mà ngươi, dĩ nhiên là Phò mã gia cũng Bổn cung!" Tần Nguyệt Dao rất là kiên nhẫn đem lời nói đơn giản lập lại lần nữa, nhìn vẻ mặt Lưu Lê từ kinh ngạc đến thất thần cũng không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì, lúc này mới bổ sung thêm: "Bổn cung nói chuyện trước giờ luôn giữ lời, sau khi thành thân Bổn cung sẽ ban có ngươi lệnh bài, đến lúc đó ngươi ở Vân Thư điện là được rồi."
"Vân Thư điện ở nơi nào?"
"Tất nhiên là trong cung. Yên Nhi của ngươi được Bổn cung an bài ở Vân Thư điện, ngày sau ngươi ở nơi đó thì mỗi ngày đều sẽ gặp được nàng ấy, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Bất quá, Bổn cung nói trước, ngươi ở trong Vân Thư điện muốn thế nào thì làm thế đó Bổn cung có thể mở một mắt nhắm một mắt giả bộ chuyện gì cũng không biết. Nếu như ngươi làm loạn đến nơi khác, đừng trách Bổn cung đối với ngươi không khách sáo. Đến lúc đó đừng nói mỗi ngày cùng Yên Nhi của ngươi gặp nhau, chỉ sợ mặt đối mặt còn khó lắm đấy!" Tần Nguyệt Dao vuốt ve gương mặt của Lưu Lê, lần theo từ chiếc cằm trơn bóng của nàng ấy thì dừng lại ở hình xăm trên cổ nàng ấy, cúi người về phía trước đặt xuống một nụ hôn, lưu luyến không muốn rời đi.
"Ta biết rồi, còn chưa nói tới Hoàng cung căn bản ta cũng chưu quen thuộc, trừ Vân Thư điện ta còn có thể ở đâu nữa chứ!? Thiệt là!" Lưu Lê bị cánh môi mềm mại của nàng ấy làm cho có chút không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người về phía sau đầu giường, nói: "Ngươi có thể đừng động tay động chân với ta được hay không, ngươi thích động tay động chân như vậy thì đi động người khác đi! Ngươi đụng vô cổ ta, ngứa vô cùng!"
"Ngươi! Bỏ đi, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho ta, đến ngày thành thân sẽ có ma ma giúp ngươi mặc y phục." Tần Nguyệt Dao dở khóc dở cười đứng dậy, vốn là muốn thân cận với nàng ấy nhiều thêm, mà Lưu Lê nói chuyện lại hết lần ngay đến lần khác thật sự quá khó nghe. Huống chi, nàng còn những chuyện khác cần làm, chuyện đó đối với việc thân cận Lưu Lê càng quan trọng hơn.
Ở nơi tương tự như phủ Công chúa miễn cưỡng đau khổ thêm vài ngày, Lưu Lê vào buổi sáng ngày nào đó nghênh đón vị ma ma cầm hỉ phục trong tay. Tùy ý để các nàng hầu hạ đem hỉ phục mặc chỉnh tề, Lưu Lê quả thực không thể tin nổi được bản thân mình trong gương như thiên thần