"Nghe nói ngươi muốn cùng Thế tử nước Lưu kết hôn, chúc mừng a."
******************
Lăng phi nương nương.
Xưng hô như thế này nếu như xuất phát từ miệng người khác cũng không có gì đáng trách, nhưng xưng hô như vậy lại phát ra từ miệng Lưu Lê. Ngữ khí xưng hô như vậy mang theo căm phẫn lẫn oán trách, ngay cả cặp mắt sắc bén kia cũng hàm chứa sự tức giận. Lăng Mỵ Như hiểu Lưu Lê tại sao lại đẩy nàng ra, cũng hiểu tại sao lại dùng ngữ khí như vậy, nàng nắm lấy tay của Lưu Lê đặt ở trong lòng mình, nói: "Lưu Lê, trở thành Hoàng phi cũng không phải là ý nguyện của ta, quả thật là do phụ thân ép buộc, ông ấy nói chỉ cần ta thay ông ấy làm xong một chuyện cuối cùng, ngày sau ta muốn làm gì cũng không ngăn cản. Nàng biết không, ta thật sự không thích nàng gọi ta là Lăng phi nương nương.
Ta cho dù là nương nương, nhưng chưa từng bị nam nhân kia chạm qua, cho tới giờ ta cũng chỉ đảm nhiệm làm thị tỳ của hắn, mỗi ngày đến Càn Thanh cung hầu hạ hắn dùng thiện, uống thuốc. Ta, ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng, thân thể của ta trừ nàng ra, sẽ không cho bất cứ kẻ nào đụng vào." Lăng Mỵ Như nói từ tận đáy lòng, cho dù bàn tay của Lưu Lê đang dừng ở trên ngực nàng, cũng chưa từng có chút bất an.
Thức tỉnh trước những lời nói của Lăng Mỵ Như, bàn tay Lưu Lê đặt ở trên ngực nàng ấy có hơi chút dùng sức để cảm nhận được nhịp đập trái tim của nàng ấy. Có gió thổi qua, đèn lồng treo trên cao không ngừng chuyển động, thấy người trước mặt rùng mình một cái, Lưu Lê đau lòng đem nàng ấy ôm vào trong lòng, nói: "Ta tin nàng, mấy ngày nay, ủy khuất nàng rồi. Sau này bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng phải nói cho ta biết, đừng nói những lời ta nghe không hiểu, ta không giống như những người có văn hóa ngoài kia có thể hiểu được lời nói ẩn chưa hàm ý của nàng." Nhớ tới những lời Lăng Mỵ Như nói có chút không giải thích được kia, thời khắc này rốt cuộc Lưu Lê cũng đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của nàng ấy, ngoài đau lòng ra còn có thương tiếc nàng ấy hơn.
"Mỵ Như biết, trong lòng về sau sẽ không giấu diếm điều gì, phàm là có lời thì sẽ nói ra hết tất cả." Lăng Mỵ Như mặt có chút hồng, hai tay choàng qua eo của Lưu Lê, nói "Lưu Lê, đợi tân hoàng lên ngôi, nàng liền dẫn ta cùng Yên Nhi tỷ tỷ cùng nhau rời khỏi Hoàng cung, chúng ta cùng trải qua cuộc sống giống như nàng muốn, có được không?"
"Tân hoàng lên ngôi? Mỵ Như, ta không hiểu ý của nàng, Hoàng thượng không phải còn khỏe sao? Vừa không có việc gì lớn, tại sao có thể có Tân hoàng lên ngôi chứ? Nàng...nàng sẽ không tiếp tục giúp Lương vương làm chuyện gì khác nữa chứ..."
"Là nàng nói bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho nàng biết, hôm nay ta cũng nói cho nàng biết ta đang làm những gì. Lưu Lê, ta không lừa nàng...Ta đúng là thay Lương vương làm chuyện hành thích vua, khi quân phạm thượng, về phần cụ thể là chuyện gì ta không thể nói. Nhưng, nàng tin ta...chỉ cần chuyện này hoàn thành, chúng ta có thể đến núi rừng Điền viên tìm một chỗ ở tốt, trải qua cuộc sống an nhiên." Lăng Mỵ Như chôn đầu tựa vào hõm vai của Lưu Lê, thật lâu không cảm nhận được được hơi thở thuộc về Lưu Lê, hôm nay lần nữa ôm lấy nàng ấy, mùi hương cỏ cây mát lạnh, Lăng Mỵ Như có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Mỗi này đều lo lắng đề phòng, hôm nay có Lưu Lê ở đây, nàng liền trở nên an tâm rất nhiều.
"Bỏ đi, chuyện này ta không hỏi nữa. Hành thích vua cũng được, phạm thượng cũng được, thật sự cũng không phải ý muốn của nàng. Nhưng mà Mỵ Như, nàng phải hiểu được nàng rốt cuộc đang làm gì. Nàng đã nghe lời phụ thân nàng rất nhiều lần lắm rồi, mạng của nàng là thuộc về một mình nàng, nếu như bản thân muốn sống sót, lại thay kẻ tiểu nhân âm hiểm làm việc, phải cẩn thận tính mạng của bản thân, hiểu không? Bất kể thế nào, mọi việc đều phải cẩn thận." Lưu Lê không có tư cách nói Lăng Mỵ Như, nàng cũng không phải là đã cùng Tần Nguyệt Dao ký khế ước, thay nàng ta làm việc rồi sao? Mặc dù không có làm mấy chuyện lớn như hành thích vua hay phạm thượng gì, nhưng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Gió bắt đầu thổi lên, đen lòng bị thổi dao động mãnh liệt hơn, vốn chỉ là vừa cảm nhận gió nhẹ thổi qua, hiện tại có thể nghe thấy tiếng gió vù vù rung động. Không nỡ để Trọng Yên Nhi một mình chờ đợi ở Vân Thư điện, Lưu Lê nửa ôm Lăng Mỵ Như cùng nhau đi từ hòn non bộ ra, nói: "Ta đưa nàng về tẩm cung của Ngự Dao cung trước, Yên Nhi còn đang chờ ta, ta không thể để nàng ấy một mình chờ ở bên đó."
"Vậy nàng đành lòng để ta một mình ở Ngự Dao cung sao?" Lăng Mỵ Như u oán nói.
"Trong cung nàng nhiều người canh gác như vậy, ta thân là Phò mã, trong mắt người khác lại là nam tử. Nếu như để bị người khác nhìn thấy Phò mã cùng nàng dan díu với nhau, nàng nói là nàng quyến rũ ta hay ta quyến rũ nàng, hay là hai ta quyến rũ lẫn nhau đây?! Ta luôn ở Vân Thư điện, có chuyện gì thời điểm nào cũng có thể tìm ta." Mắt thấy phía trước chính là tẩm cung Ngự Dao cung, Lưu Lê tự giác lui về phía sau mấy bước, đứng ở trong bóng đem không để những người khác nhìn thấy được.
"Ta thấy trong lòng chỉ có Yên Nhi tỷ tỷ mà thôi." Lăng Mỵ Như có chút oán giận, nhưng vẫn kiễng mũi chân ở bên tai nàng ấy nhẹ giọng nói: "Cũng được, tối nay nàng hãy để Yên Nhi tỷ tỷ hầu hạ cho tốt. Ngày mai ta bảo người đưa y phục cung nữ, nàng liền mặc nó ở trong cung của ta nghỉ ngơi một đêm, được không? Ta, ta rất nhớ nàng."
Phốc. Lưu Lê bị câu nói của nàng ấy nói bên tai làm cười ra tiếng, nàng thật sự không có phát hiện Lăng Mỵ Như lại đáng yêu đến như vậy. Gật đầu đáp ứng yêu cầu của nàng ấy, Lưu Lê đưa mắt nhìn nàng ấy đi vào Ngự Dao cung, lúc này mới chầm chậm ở dọc theo phiến đá trên đường ở trong Hoàng cung vừa đi vừa ngửa đầu nhìn bầu trời về đê, hướng về phía Vân Thư điện đi tới. Trong tẩm cung ánh nến chập chờn, Lưu Lê đoán không lầm, nếu nàng không trở lại, Trọng Yên Nhi tất nhiên sẽ không ngủ, còn có thể ngây ngốc ở bên giường ngồi chờ nàng trở về. Trong nháy mắt, lời nói của Tiêu Thanh Nhiên vang lên bên tai của nàng, "mãn nguyện không?" Lưu Lê sờ vào tim của mình, có các nàng ấy ở đây, nàng thực sự rất mãn nguyện rồi!
"Yên Nhi." Lưu Lê ngồi đến bên người Trọng Yên Nhi, cùng nàng ấy đơn giản kể lại chuyện của Lăng Mỵ Như. Có lẽ ngủ quá nhiều, hai người vẫn nói chuyện phiếm đến rạng sáng mới ngủ. Không có thêm hành động gì khác, chẳng qua là cởi áo ôm nhau ngủ, tìm kiếm nhiệt độ sưởi ấm lẫn nhau, cùng nhau tiến vào giấc mộng say.
Lăng Mỵ Như tựa hồ không đợi được đêm ngày thứ hai, vừa qua khỏi buổi trưa liền tự mình mặc y phục cung nữ tới Vân Thư điện. Cùng Trọng Yên Nhi hàn huyên trong chốc lát, Lưu Lê mặc lên bộ y phục cung nữ làm cho hai người bốn con mắt đều tỏa sáng, tiếng than thở của Lưu Lê liên tiếp phát ra không ngừng. Tóc dài lúc trước luôn dùng dây buộc lên, hôm nay bởi vì xõa tóc đơn giản ở phía sau lưng mà làm tăng thêm nhiều phần thú vị.
Đơn giản cùng Trọng Yên Nhi nói mấy câu, Lưu Lê đi theo phía sau Lăng Mỵ Như theo sát nàng ấy tiến vào trong Ngự