"Nhưng ta yêu nàng."
***************
Gió nhẹ từng cơn, Tiêu Thanh Nhiên ngồi trên bãi cỏ cách Bích Tiêu cung không xa, gió nhẹ thổi lên mái tóc dài của nàng, làm rối loạn vài sợi tóc ở thái dương, mặc dù trời quang đãng như vậy cũng sẽ bởi vì y phục mỏng manh là cảm thấy lạnh lẽo. Thở một hơi thật dài, những lời nói vừa rồi chưa từng có người nào nói với nàng, mà hiện tại cũng bởi vì...những câu nói này, nàng bắt đầu nghĩ kể từ khi bắt đầu cho đến lúc này, nàng sở tác sở vi* rốt cuộc là đúng hay sai.
*所作所为 – Sở tác sở vi: hành vi, hành động
"Mặc ít như vậy, không sợ lạnh sao." Thanh âm suy yếu từ phía sau Tiêu Thanh Nhiên truyền đến, Lưu Lê tiện tay đem một áo choàng khoác lên trên người nàng ấy, chịu đựng đau đớn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Nhiên, nói: "Nàng vẫn đang suy nghĩ sao? Thật ra đáp án rất đơn giản, thuận theo con tim mà làm."
"Sao nàng lại ra đây? Ta đỡ nàng về." Tiêu Thanh Nhiên đang muốn đứng dậy, cổ tay liền bị Lưu Lê bắt lấy. Nàng lắc đầu ý bảo Tiêu Thanh Nhiên cứ ngồi như vậy, thay nàng ấy chỉnh trang lại vài sợi tóc ở thái dương, Lưu Lê hít sâu, nói: "Không nghĩ tới ở đây cũng có phong cảnh đẹp như vậy, nàng xem xem ruộng đất ở phía dưới có thể trồng rau xanh trái cây được đấy! Sau này, nếu như ta mang các nàng ấy tới đây, nàng sẽ không để tâm chứ? Bích Tiêu cung này lớn như vậy, chúng ta hẳn là đủ chỗ ở mà!"
Phốc. Tiêu Thanh Nhiên nhịn không được cười lên, không biết tại sao trên người Lưu Lê luôn luôn làm cho nàng cảm thấy an tâm, từ từ tựa vào bả vai của nàng, thanh âm của Tiêu Thanh Nhiên ôn nhu trước nay chưa từng có: "Nàng nha, da mặt cũng đủ dày thật, lại để ý đến Bích Tiêu cung của ta rồi sao."
"Da mặt của ta quả thật rất dày, bất quá trước khi để ý Bích Tiêu cung của nàng, ta sớm đã để ý lên nàng rồi. Sau này, ta cày ruộng, trồng rau, các nàng chỉ cần đợi đến lúc ăn là được rồi. Thời điểm không có chuyện gì làm, đến nơi này phơi nắng, tản bộ và vân vân. Thanh Nhiên, ở bên cạnh ta được không? Tần Nguyệt Dao dù gì cũng là sư tỷ muội đồng môn của nàng, đừng hỡ cứ gặp nhau là như cừu nhân được không?"
Thấy Tiêu Thanh Nhiên trầm mặc không nói, Lưu Lê cũng không biết nên nói gì thêm nữa, chẳng qua là kéo bả vai nàng ấy lại gần, đặt một nụ hôn khẽ lên trán của nàng, tiếp tục cùng Tiêu Thanh Nhiên ngồi trên bãi cỏ nhìn bầu trời xanh thẳm kia. Một khắc kia, cho dù không có âm thanh gì, Tiêu Thanh Nhiên cũng cảm giác nhịp đập từ tim của các nàng đang rất gần nhau, một loại cảm giác yên bình mà Tiêu Thanh Nhiên trước nay chưa từng có. Nàng bình tĩnh nhìn bầu trời xanh kia, trong đầu xuất hiện chính là tất cả hình bản thân và Lưu Lê gặp và quen biết nhau, bị hơi thở thuộc về Lưu Lê bao phủ lấy thân mình, Tiêu Thanh Nhiên nhắm mắt lại, hô hấp bỗng nhiên gấp gáp, tay không tự chủ được mà xoa lên gương mặt Lưu Lê, đặt lên đó một nụ hôn, cùng với tim đập gia tốc, có nước mắt lướt qua gương mặt nàng.
Vết thương của Lưu Lê khép lại vô cùng nhanh, không tới hai ngày, thanh âm của nàng đã không còn suy yếu nữa. Ở Bích Tiêu cung tính tới tính lui, Lưu Lê ở trong lòng âm thầm ra quyết định của mình, đem căn phòng này để lại cho người nào đó ở, phòng kia để lại cho người nào ở. Nghĩ đến nhàm chán, Lưu Lê phát hiện đã lúc lâu không nhìn thấy Tiêu Thanh Nhiên, ngay cả Vân Thường vốn thường xuyên tranh cãi với nàng cũng không ở đây, hình như là xuống núi mua đồ rồi.
Ở Bích Tiêu cung lớn như thế lại nhàm chán mà trở ra ngoài, cho đến khi Lưu Lê đi đến một cửa gian phòng cuối cùng, bên truyền đến tiếng nước chảy rất khẽ.
"Hử?" Lưu Lê nghi ngờ nhìn cửa khép hờ, nghĩ thầm Tiêu Thanh Nhiên hẳn là ở bên trong rồi.
"Thanh Nhiên." Lưu Lê đẩy cửa vào trực tiếp gọi tên của Tiêu Thanh Nhiên, ở trong phòng tràn đầy hơi nước, chẳng qua là cũng đủ để nàng thấy rõ Tiêu Thanh Nhiên ở phía đối diện từ trong mục đũng đứng lên, nhất thời trong đầu ầm ầm một mảnh trống rỗng. Là Tiêu Thanh Nhiên không sai, nhưng giờ phút này nàng ấy không có một vật che thân mình mà đứng bên trong mục đũng, thân thể hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Lưu Lê.
"Nàng!" Tiêu Thanh Nhiên căn bản không nghĩ đến Lưu Lê không ngoan ngoãn ở trong phòng chờ mà lại chạy đến đây, nghe được tiếng nàng ấy gọi nàng không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đứng dậy, chú ý đến ánh mắt Lưu Lê nhìn nàng, khắp mặt Tiêu Thanh Nhiên đều là ửng đỏ, vội vàng bước ra khỏi mục đũng dự định đem y phục đặt trên giường mặc lên trên người.
"Thanh Nhiên." Lưu Lê si mê nhìn nàng, giây phút này bị dung nhân ửng đỏ của nàng ấy mê hoặc, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã đem y phục của Tiêu Thanh Nhiên vứt qua một bên, đem nàng ấy áp xuống giường, động tình mà hôn lên cánh môi nóng bỏng của nàng ấy. Chiếc lưỡi thừa dịp đối phương luống cuống cùng lúc đó tấn công vào khoang miệng của nàng, tìm được chiếc lưỡi đang né tránh, cùng mời đối phương nhảy múa qua lại.