Lưu Lê là người số lần hối hận cực kỳ ít, nhưng mà hôm nay, sau khi nghe xong lời nói hoàn chỉnh của nữ nhân này, nàng rất muốn hung hăng tự tát cho mình một bạt tai.
Cái gì gọi là mua dây buộc mình, cái gì gọi là dời tảng đá đập chân mình? Lưu Lê khóe môi nhận một trận co quắp. Nàng làm sao lại rảnh rỗi đến nỗi, không có chuyện gì khác để nói, mà lại nói trong bang còn thiếu Phó Bang chủ phu nhân chứ?! Giờ thì hay rồi, Phó Bang chủ phu nhân thì thiếu, Bang chủ phu nhân thì lại có.
Nhìn bốn phía một cái, những ánh mắt, nét mặt đều đang trợn mắt hốc mồm mà nhìn mình, Lưu Lê coi như cũng hiểu, khoảng thời gian mình rời đi bọn họ đã tự mình trải qua cái gì gọi là "hành hạ" rồi.
Được, nếu tài hùng biện của chúng ta đã không tốt thì không chơi trò hùng biện nữa. Lưu Lê nắm chặt quả đấm cố gắng hít sâu mấy cái, lộ ra nụ cười tương đối hoàn mỹ, nói: "Vị cô nương này, chúng ta cũng không thiếu Bang chủ phu nhân. Còn có, ta ngay cả tên ngươi cũng không biết làm sao đem ngươi thu làm phu nhân đây, đây không phải là quá mất đạo đức sao? Ngươi có phải gia đình ly tán hay không? Hay là rời nhà bỏ trốn? Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta tự mình đưa ngươi trở về đó." Ngươi đừng ở chỗ này của ta thêm ngột ngạt, thêm phiền phức nữa! Lời nói phía sau, Lưu Lê cũng không dám nói ra, sợ nói ra rước lấy "điên cuồng đánh trả" của nữ nhân áo hồng này.
"Người ngươi thiếu dĩ nhiên là Bang chủ phu nhân, bởi vì ta sẽ là phu nhân của ngươi." Nữ nhân trước mắt vung lên khóe miệng, ôm lấy hai má của Lưu Lê, lộ ra một đôi mắt vô tội nhìn nàng, nói: "Ta cũng không phải là gia đình ly tán, muốn ly tán thì đã sớm ly tán rồi. Ngươi nói ta rời nhà bỏ trốn, thật ra cũng không phải là sai, ta đúng bỏ trốn đấy! Thật ra thì ta biết, ngươi nói nhiều như vậy chính là muốn biết tên của ta, đúng không? Vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi phải nhớ cho kỹ, ta họ Đoàn Can, tên chỉ có một chữ là Linh, hợp lại chính là Đoàn Can Linh. Như thế nào? Nhớ kỹ chưa?"
Ách...Đoàn Can Linh *, tên gì mà kỳ cục vậy.
* 段干伶 – Họ Đoàn, chữ 干 có một nghĩa là khô hạn, cạn kiệt. Thêm chữ 伶 mang nghĩ là lẻ loi, cô độc. Nên Lưu Lê mới nghĩ tên này rất kỳ cục.
Lưu Lê theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nàng phát hiện bản thân đang có chút sợ vị tổ tông không rõ lai lịch ở trước mắt rồi. Kéo tay áo Lưu Mặc cầu mong sự cứu giúp, kết quả chỉ nhận được cái lắc đầu không thể tuyệt tình hơn của Lưu Mặc. Lưu Lê có chút ngất, nàng có một loại ảo giác, cái loại xui xẻo mà ngày đầu tiên mình đến đây đã từ từ trở lại.
"Đoàn cô nương, Ách....không đúng, Đoàn Can Linh cô nương. Ngươi đói bụng đúng không? Ta đây mời ngươi ăn cơm được không? Ăn xong ta giúp ngươi trở về nhà." Lưu Lê cảm giác mình đã trở thành tổ tông tiện nhân rồi, cười một nụ cười giả tạo, chỉ sợ rằng Đoàn Can Linh không đồng ý, tiếp tục ở chỗ này chối cãi.
"Chậc, thường thì tửu lâu thì ta sẽ không đi, nhưng ta muốn đi đến Lâm Trúc lâu nổi danh nhất Lạc Tĩnh thành." Đoàn Can Linh ưỡn ưỡn bộ ngực vừa mềm mại và vung tròn của mình lên, làm cho Lưu Lê bất đất dĩ phải lùi thêm mấy bước. Nàng chậm rãi đổ mồ hôi hột, đây quả thật là công phu sư tử ngoạm mà!
Nói đến Lâm Trúc lâu có tiếng, đều nói là nổi danh nhất thành, một vài món ăn thật sự rất mắc a! Lưu Lê cố gắng nuốt nước miếng, chỉ cần có thể đem pho tượng Phật này thỉnh đi, tốn nhiều tiền hơn họ cũng chịu! Chẳng qua là, nàng quên mất một chuyện, chính là Đoàn Can Linh chỉ nói là đi ăn cơm, về phần đưa về nhà được Lưu Lê đề cập tới thì không nhắc đến.
"Cái kia, cái kia...Ngươi đã nói đi Lâm Trúc lâu, vậy thì chúng ta đi luôn đi." Lưu Lê níu ống tay áo của Lưu Mặc, loại chuyện này làm sao có thể thiếu nàng ta được? Cho dù xui xẻo cũng phải kéo theo đệm lưng a. Đầu có chút nghiêng về bên trái, Lưu Lê rất đứng đắn, nói: "Khụ, Lưu Mặc....Ta xem ngươi cũng chưa ăn cơm, đi thôi, cùng đi đến đó."
"Việc này...Công tử..." Lưu Mặc muốn giật ống tay từ trong tay của Lưu Lê trở về, nhưng khi nàng tiếp nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Lê, liền đem lời sắp thốt ra nuốt xuống đáy lòng. Ngũ quan thanh tú giờ trở thành nhăn nhó ủy khuất, nàng thật sự, thật sư, thật sự không muốn đi mà....Không đi thì bất quá không có đồ ăn ngon mà thôi, nếu đi sẽ gặp nguy hiểm gấp trăm lần.
"Đi nhanh đi, hai ngươi còn lo lắng cái gì? Phu quân, đi thôi." Đoàn Can Linh rất ưu nhã tiêu sái đi trước mấy bước, xoay người hướng đến hai người đang ở nguyên tại chỗ ngoắc ngoắc ngón tay, đem hồn của các nàng gọi về, ba người thừa dịp trời vẫn còn chưa tối đen, đi về phía Lâm Trúc lâu.
Thật ra Lâm Trúc lâu cách Ôn Hương lâu rất gần, chỉ có cách hai con đường mà thôi, nếu như đang ở Ôn Hương lâu đi đến Lâm Trúc lâu thì chỉ cần thời gian năm phút đồng hồ. Cũng bởi vì khoảng cách gần, Lưu Lê dự định đến trước Ôn Hương lâu để nói với Trọng Yên Nhi một tiếng, để cho nàng biết mình ở đâu tránh cho nàng ấy bởi vì mình trở về quá muộn mà lo lắng. Nhưng lời nói còn chưa nói ra, Đoàn Can Linh đã trực tiếp lôi vạt áo của nàng đi đến Lâm trúc lâu. May cho nàng ấy Lưu Lê là nữ nhân, nếu không cho dù là thêm hai Đoàn Can Linh cũng không nhất định sẽ lôi được nàng đi.
Lúc này đây là thời điểm mà Lâm trúc lâu đông khách nhất, Đoàn Can Linh lôi kéo Lưu Lê tìm chỗ trống ngồi xuống, hành động "cường hãn" vừa rồi đã đưa tới vô số ánh mắt của đám người khách. Chỉ là bọn hắn còn không kịp sợ hãi tại sao trên thế giới này lại có thể có nữ nhân thô lỗ đến như vậy, thì một câu nói của Đoàn Can Linh tại cùng một thời khắc để cho bọn họ thay đổi ý nghĩ: "Phu quân, cho dù muốn đi Ôn Hương lâu cũng phải cùng ta ăn cơm xong mới được chứ." Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều rối rít đồng tình với Đoàn Can Linh, đây quả nhiên là một cô nương rộng lượng a! Cho dù tướng công muốn đi tầm hoa vấn liễu* vẫn giữ trách nhiệm của người thê tử nên có.
*Tầm hoa vấn liễu - 尋花问柳:ý chỉ chơi gái
Lại nhìn về cái vị tướng công kia, trời sinh ra trên dưới đều không có gì, nhưng tâm lại không an phận, cũng đủ đưa tới sự mắng nhiếc của mọi người. Lưu Mặc là người ngây thơ nhất trong số họ, nàng cẩn thận đi theo phía sau của Lưu Lê, thay nàng chặn lại hơn phân nửa ánh mắt phẫn hận đưa tới, sau đó cùng với các nàng chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu không dám nói chuyện.
"Mấy vị khách quan, xin hỏi các vị cần gọi món gì?" Thanh âm vang lên, cũng không phải là nam tử nhưng lại trầm thấp khàn khàn, là một cô nương đặc biệt ôn nhu. Thanh âm dễ nghe như vậy là cho Lưu Mặc mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn về người đó, vừa nhìn thấy, nàng giống như bị điểm huyệt ở nơi nào đó. Nữ tử trước mắt, là nữ tử có ý vị nhất mà Lưu Mặc từ thấy qua, mặt mày nhìn đẹp như vậy, ngay cả nụ cười trong nháy mắt cũng đem nàng hòa tan trong lòng. Nếu như nói vừa gặp đã yêu, chi bằng nói trong chín ngàn chín trăm chín mươi chín giây, tình cảm ấy đã nảy mầm.
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Lưu Lê đối với nữ tử đứng bên người nàng cũng không có cảm giác gì, dùng lời của nàng nói chính là em gái hoàng gia, ở thời hiện đại cũng không có cảm giác gì. Huống chi nhiệm vụ hiện tại thiết yếu là để cho pho tượng Phật bên cạnh ăn uống xong xuôi, sau đó vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của nàng, biết điều tự giác trở về nhà mà nàng cũng chẳng biết kia, đó mới là điều cần quan tâm.
"Hử? Lâm Trúc lâu cũng có nữ chân chạy vặt sao?" Đoàn Can Linh tò mò hỏi, đem lời của Lưu Lê để sang một bên.
"Ta cũng không phải là chân chạy vặt ở nơi này, khách nhân quá nhiều, ta sợ tiểu nhị tiếp đón không chu đáo, định đi ra đại sảnh giúp đỡ một chút. Lâm Trúc lâu này, là do đích thân ta mở." Cô gái nhàn nhạ nói, giọng điệu cực kỳ lễ phép, khiêm tốn.
"Thì ra ngươi là ông chủ của Lâm trúc lâu, à không, nên nói là bà chủ mới đúng. Không biết bà chủ ngươi có thể nói cho chúng ta biết tên của ngươi không?" Đoàn Can Linh liếc nhìn Lưu Mặc đang bị điểm huyệt, trên mặt mang nụ cười thâm thúy.
"Ha ha, nói cho các người biết có gì phải ngại chứ? Ta tên là Tô Úc Trúc, Lâm Trúc lâu này chính là lấy chữ Trúc trong tên ta mà đặt. Được rồi, cái nên trả lời ta cũng đã trả lời