Trọng Yên Nhi đỡ Lưu Lê, đối với lời của Tần Hạo vừa lưu lại lúc nãy không thể không nghe thấy, tình cảm thế gian này cũng không thể chỉ hạn chế ở giữa nam và nữ. Vạn vật đều có tình, chỉ cần hai bên đều tình nguyện chỗ nào lại không thể, không phù hợp hoặc vi phạm luân thường đạo lý chứ? Nàng không trả lời vấn đề của Tần Hạo, bởi vì vấn đề này nàng không cần trả lời, trong lòng Tần Hạo hẳn là đã sớm có đáp án rồi.
Lưu Lê khi uống rượu say với người khi bình thường như hai người khác nhau, tựa hồ như phát tiết sự bất mãn trong lòng, cho dù là Trọng Yên Nhi phí sức đem nàng vào thùng tắm đã chuẩn bị sẵn thay nàng ấy lau thân thể thì cũng có thể giựt lấy khăn tắm của Trọng Yên Nhi, sau đó đem Trọng Yên Nhi thành thịt bò khô mà ra sức cắn xé.
Lúc tắm rửa còn đem Trọng Yên Nhi hành hạ cả người toàn là nước, thật không dễ dàng đem Lưu Lê lau người sạch sẽ khô ráo rồi lại đem đến bên giường ngồi xuống, nàng cũng không biết lấy đâu ra khí lực đem toàn bộ y phục trên người Trọng Yên Nhi lột sạch, để mỹ nhân trần truồng trước mắt mình. Đang lúc Trọng Yên Nhi rất phối hợp mà nhắm mắt lại, Lưu Lê say rượu đùa giỡn xong, lại gục trên người Trọng Yên Nhi ngủ hoàn tay ngủ say không để ý mỹ nhân bị áp dưới thân thể, chỉ là khi nàng gục xuống thỉnh thoảng lại cọ mấy cái trên cơ thể Trọng Yên Nhi tỏ vẻ thoải mái.
Bị tên ma men Lưu Lê giằng co cả đêm, gần đến trời sáng Trọng Yên Nhi mới đem nàng từ trên người đẩy xuống giường, thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng. Lưu Lê cũng không phải là rất nặng, nhưng bị nàng áp lâu như vậy cũng không có biện pháp chịu đựng nổi. Tốt bụng giúp Lưu Lê chỉnh đốn lại tóc tai hỗn độn bên thái dương, nhìn nàng đang ngủ say liền nghiêng người ôm lấy nàng, nhắm mắt lại thưởng thụ giấc ngủ không dễ gì thức dậy được.
Mặt trời lên cao, nhưng tiếng ồn ào uyên náo ở đường lớn cũng không thể đánh thức được giấc ngủ của hai người đang ngủ say tỉnh lại, ngược lại là tiếng gõ cửa cộc cộc lại đnáh thức cái đầu đau đến muốn nổ tung của Lưu Lê. Nàng dùng một tay xoa hai mắt, lại nhẹ nhàng đấm đấm vào đầu của mình, ngồi dậy thấy Trọng Yên Nhi vẫn còn đang ngủ say, cũng không thắc mắc tại sao mình trở về được, lê bước dài đi tới mở cửa ra, ngáp nói: "Người nào vậy? Có chuyện gì?"
"A!" Đoàn Can Linh đứng ở cửa thét một tiếng chói tai, lập tức quay đầu vỗ vỗ vào ngực của mình, chỉ trong chốc lát mặt đỏ đến nóng rang không chịu nổi. Nàng thỉnh thoảng xoay đầu biên độ nhỏ lướt qua Lưu Lê mấy lần nói: "Ngươi....ngươi đem y phục mặc vào trước được không?"
"Y phục?" Lưu Lê không ngăn nổi cảm giác thân thể mình lạnh cả người, cúi đầu mới phát hiện mình đang lõa thể đứng ở cửa. Thì ra tối qua sau khi Trọng Yên Nhi giúp nàng tắm rửa, căn cứ nguyên tắc không dễ dàng gì đành không có mặc y phục cho nàng, ngay cả quần lót cũng không có. Tam giác thần bí cứ như vậy hiện ra trước mặt Đoàn Can Linh, Lưu Lê lúc nàng mới gấp gáp đem cửa đóng lại chỉ cố hít một hơi không khí đến mức khó chịu mới thở dài ra một hơi.
Y phục tối hôm qua đã ướt hoàn toàn, Lưu Lê lấy y phục ở trong tủ lấy ra bộ y phục màu trắng thuộc về mình lại đem mảnh vải quấn ngực mặc chỉnh tề, nhưng lại quên mất mảnh vải lụa để quấn cổ, vừa rửa mặt xong một trận, lại một lần nữa mở cửa ra, lúng túng nói: "Cái kia...Buổi sáng tốt lành. Ngươi tìm Yên Nhi sao? Nàng vẫn còn đang ngủ, nếu không ngươi về phòng đợi một lát trước đi."
"Ta tìm là ngươi!" Giọng nói Đoàn Can Linh có chút nhu hòa xen lẫn chút dồn dập, chẳng qua là động tác vẫn cường hãn như cũ, không chờ Lưu Lê phản ứng, trực tiếp đem nàng ấy từ trong phòng lôi ra ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lưu Lê bị loạt động tác của Đoàn Can Linh làm cho không hiểu được, đại não còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh cũng chỉ có thể mê mẩn trừng trừng Đoàn Can Linh lôi kéo đi.
Trên đường tiếng rao hàng liên tiếp phát ra, nghe thanh âm cũng biết các nàng đã sớm ra khỏi Ôn Hương lâu tới đường lớn Lạc Tĩnh thành. Buông tay Lưu Lê ra, Đoàn Can Linh mím môi hỏi: "Ngươi đem Linh Đang ta tặng cho ngươi để ở đâu rồi?"
"Ê! Cái gì mà kêu là ngươi tặng Linh Đang! Kia rõ ràng là ta liều mạng bản thân ăn tới đau bụng mới có được!" Lưu Lê ngửa đầu lên ngáp một cái, bị ánh mắt trời rọi vào làm chói mắt tới đau nhói, cũng làm cho đại não mơ hồ của nàng nhất thời tỉnh táo lại.
Nàng cảnh giác nhìn Đoàn Can Linh, những ngày qua bị nàng hành hạ bản thân vẫn còn sợ hãi, sợ nàng ta hôm nay khí huyết dâng trào lại tìm thú vui nào đó tiếp tục hành hạ mình. Làm cho nàng chạy hết phố thành còn chưa phải là hành hạ sao, chỉ sợ nàng ta lại lần nữa nhét món tráng miệng gì đó vào trong miệng nàng, vừa mới nuốt xong lại nói là có sâu trong đó, làm toàn bộ thức ăn trong dạ dày mình để phun ra ngoài, nàng ta nói đó là bánh ngọt nàng ta vừa mới chế biến, không có sâu gì cả, nhưng lại bỏ vào một gói thuốc xổ. Cho nên lần đó, vốn là trong dạ dày không có gì còn phải ở trong nhà xí ngồi suốt một đêm.
"Kêu ngươi lấy thì lấy ra đi, làm gì mà dài dòng như vậy! Nói! Ngươi rốt cuộc có lấy ra hay không?" Đoàn Can Linh giơ tay nắm lấy lỗ tai của Lưu Lê, níu tới níu lui vừa chậm chạp buông lỏng tay ra, thanh âm ôn nhu như nước chảy: "Đem Linh Đang lấy ra được không?"
"Ách..." Lưu Lê đối với biến hóa vừa rồi của Đoàn Can Linh thụ sủng nhược kinh, nàng liền gật đầu đưa tay vào trong tay áo tìm tới tìm lui, lúc này mới nhớ y phục nàng là lúc sáng mình vừa mới đổi. Lập tức kêu Đoàn Can Linh ở chỗ này chờ chốc lát, bản thân thì bước nhanh về hậu viện Ôn Hương lâu trở về gian phòng Trọng Yên Nhi. Thấy nàng ấy vẫn còn đang ngủ trên giường, Lưu Lê cũng không đánh thức nàng, tay chân cử động nhè nhẹ đem cửa đóng lại rồi rời khỏi Ôn Hương lâu. Đem Linh Đang đưa cho Đoàn Can Linh, Lưu Lê cho rằng nàng ta muốn cầm nó trả lại, nói thầm một câu: "Vật này ta rất vất vả mới có được."
"Ta không phải để nó trên người ngươi sao? Sao trí nhớ cũng ngươi không nhớ lâu được vậy!" Đoàn Can Linh lần nữa giơ tay định đánh lên đầu của nàng một cái, chẳng qua là thời điểm gần đụng tới đầu của Lưu Lê, nàng đột nhiên rút tay về, lại tiếp tục kéo tay Lưu Lê lôi nàng đi về hướng khác.
Hôm nay Đoàn Can Linh tựa hồ rất khác thường! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi nàng bị Đoàn Can Linh ức hiếp lâu như vậy, bị nàng ta lôi kéo chung quy cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì. Lưu Lê nhanh chóng tăng tốc độ vài bước liền sóng vai bên nàng đổi sang hình thức dắt tay nàng ta, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nàng, nói: "Ngươi làm sao vậy? Làm sao có cảm giác hôm nay ngươi có gì không đúng lắm?"
"Đừng hỏi!" Đoàn Can Linh cho nàng một cái liếc mắt, ở một gian hàng nhìn thấy một đôi túi gấm được thêu thùa tinh xảo, lần này nàng cũng không giống nhưng ngày thường "ép buộc" Lưu Lê trả tiền, mà từ trên người mình lấy ra một chiếc nhẫn ngọc dự định đổi với người bán hàng rong. Lưu Lê một cách nào đó dâng trào "sự nghiệp đạo tặc", hàng tốt như vậy nàng thế nào lại nhìn không ra chứ?
Vốn