Nam tử mặc y phục thật sự rất hoa lệ, trong đầu Lưu Lê cố gắng nhớ lại có quen biết mấy người ở trước mặt mình không. Sau khi suy nghĩ kỹ nàng rốt cuộc xác định mình không biết bọn họ, Lưu Lê vẫn là lựa chọn gật đầu, nói: "Ta là Lưu Lê, các ngươi tìm ta có việc gì?"
"Chủ tử mời ngươi đến phủ, chủ tử còn nói nếu như ngươi muốn biết Trọng Yên Nhi đang ở đâu thì biết điều một chút đi theo chúng ta. Nếu không, nàng ấy không xác định Trọng Yên Nhi có thể nguy hiểm gì hay không." Nam nhân cầm đầu lộ nụ cười thâm ý, hắn từ nam nhân phía bên cạnh cầm ra một miếng vải đen, nói: "Ngươi yên tâm, không có mệnh lệnh của chủ tử, có cho ta tiền ta cũng không dám thương tổn ngươi. Nếu như ngươi gật đầu cho phép, chúng ta hiện tại lập tức mang ngươi đến gặp chủ tử, nếu như ngươi không muốn chúng ta không thể làm gì khác hơn là phục tùng mệnh lệnh."
"Ngươi nói gì? Yên Nhi đang ở trong tay các ngươi?" Âm điệu của Lưu Lê đề cao lên mấy lần, nàng rốt cuộc cũng hiểu được dự cảm xấu trong lòng mình là gì. Nàng có thể để bản thân trong tình huống nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không thể người nàng quan tâm có chút nguy hiểm gì, không một chút suy nghĩ liền gật đầu, Lưu Lê nắm chặt quả đấm tay, nói: "Ta đi cùng các ngươi, miếng vải để tự ta đeo là được."
"Sảng khoái, vậy thì mời nhanh một chút. Nếu để chủ tử sốt ruột, chúng ta cũng không được tha thứ." Nam nhân cầm đầu đem mảnh vải đưa cho Lưu Lê, sau khi Lưu Lê nhận lấy rất thong dong dùng nó che kín hai mắt của mình. Thời điểm còn ở thời hiện đại đã trải qua công việc nguy hiểm hơn như vậy, thì một ít chuyện như thế này làm sao để nàng sợ chứ? Chẳng qua là, nghĩ đến Yên Nhi, nàng lại bắt đầu khẩn trương chỉ sợ nàng ấy đã bị tổn thương.
Mặc dù đôi mắt bị che kín, cảm nhận phương hướng của Lưu Lê vẫn giữ vững như sự nhạy cảm ban đầu. Nàng bị hai nam nhân khẽ đẩy lên phía trước, đi một đoạn ngắn thì bị buộc ngồi lên một chiếc xe ngựa, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa va chạm với mặt đất, Lưu Lê cố gắng phân biệt rõ phương hướng, kết quả phát hiện xe ngựa chở người tựa hồ cố ý đi vòng quanh, cho đến khi Lưu Lê hoàn toàn buông tha ý muốn phân biệt phương hướng, xe ngựa đã dừng ở một chỗ an tĩnh, nghe không ra bất kỳ âm thanh từ người rao hàng rong bên đường nữa.
Bị áp giải xuống xe ngựa, lại bị đẩy bước vào một cánh cửa, sau khi đi một đoạn đường thẳng rất dài, Lưu Lê bị đưa đến ngồi lên một chiếc ghế, có thanh âm truyền đến là tiếng của người nam nhân kia: "Ngươi ở đây ngoan ngoãn mà ngồi chờ, chủ tử lập tức ra. Khuyên ngươi một câu, không có ý tứ của chủ tử, chớ tùy ý để mảnh vải trên đôi mắt gỡ xuống." Nói xong, xung quanh trừ tiếng bước chân càng lúc càng xa, ngoài ra không còn thanh âm gì nữa.
Không biết đã ngồi ở trên ghế bao lâu, ánh mắt Lưu Lê bị bóng tối bao phủ, khứu giác cùng thính giác trở nên nhạy cảm không ngừng. Một mùi thơm nồng nặc phả vào mặt, Lưu Lê bởi vì mùi hương xa lạ cũng quen thuộc kia mà nhíu mày. Mùi thơm càng đến càng gần, Lưu Lê có thể rõ ràng cảm giác được đối phương đang thở ra hơi thở nóng ấm phả lên trên cổ của mình, cùng cách làm của người kia vào ngày đó giống y như đúc. Chân mày càng nhíu càng chặt, Lưu Lê nghe thấy tiếng cười khanh khách của đối phương, rồi sau đó người đó dùng thanh âm làm người ta mềm nhũng thì thầm vào bên tai của nàng, nói: "Ha ha, còn nhớ kỹ Bổn cung đã nói gì không? Chúng ta còn có thể gặp lại nhau!"
"Tần Nguyệt Dao, ta căn bản không quen biết ngươi, ta sỡ dĩ đến nơi này là muốn ngươi thả Yên Nhi ra, muốn nhắm thì nhắm vào ta, đừng tổn thương đến nàng ấy." Lưu Lê nghiêng đầu tránh né thanh âm là người khác tim đập rộn ràng lên, không ngờ đối phương rất không e dè ngồi ở trên đùi của nàng, hai cánh tay ôm cổ của nàng, tùy ý cười đùa: "Ha ha, còn nói không quen biết Bổn cung? Vậy ngươi sao lại gọi thẳng tên của Bổn cung chứ! Yên tâm, Bổn cung tất nhiên biết Yên Nhi là người ngươi yêu nhất, làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn Yên Nhi của ngươi chứ?"
"Ngươi!" Lưu Lê bị lời nói của nàng ta mà trở nên im lặng, thân thể bị Tần Nguyệt Dao sờ mó thân mật cũng không dám tùy ý, nàng hít thật sâu vài hơi đều là hương thơm nồng nặc.Hai cánh tay không biết có thể đặt ở đâu, Lưu Lê không được tự nhiên nói: "Ngươi đã không đành lòng tổn thương nàng ấy tại sao còn muốn bắt nàng ấy? Ta không thích quanh co lòng vòng, ngươi rốt cuộc muốn gì cứ nói thẳng đi!"
"Ha ha, thật là người sảng khoái. Ngươi nhìn xem, Bổn cung đối với ngươi thật tốt! Nếu nàng ta dám có can đảm gọi thẳng tên của Bổn cung hoặc vì ngươi mà xưng hô với Bổn cung như vậy, Bổn cung đã sớm sai ngươi đem nàng ta mang ra đánh thật nặng tay rồi! Ngươi hỏi Bổn cung muốn gì, rất đơn giản...." Tần Nguyệt Dao vươn tay luồn vào vạt áo của Lưu Lê, tựa tiếu phi tiếu nói: "Bổn cung phái người theo dõi ngươi đã lâu, biết ngươi chỉ thích tự do, chỉ nguyện ý trôi qua cuộc sống ngày tháng bình thản tự tại. Vừa đúng lúc, tấm bản đồ kia đang ở trong tay ngươi cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng đưa cho Bổn cung, cũng tốt cho ngươi cùng người thương trôi qua cuộc sống bình thản, thế nào?"
Náo loạn một hồi lâu thì ra là muốn tấm da dê trên người mình. Lưu Lê cười lạnh, không nghĩ tới Tần Nguyệt Dao nàng ta lại thần thông quảng đại như vậy, thậm chí ngay cả ước muốn sống cuộc sống bình thản của mình cũng bị phát hiện, bất quả nghĩ kỹ bọn họ có thể biết được trên người mình có tấm da dê kia thì còn có cái gì không biết nữa chứ? Lời của Không Minh luôn quanh quẩn trong đầu nàng, Lưu Lê do dự, nói: "Tại sao muốn ta giao cho ngươi, chẳng lẽ giao ngươi, ngươi có thể thả Yên Nhi ra sao."
"Rất đơn giản, ngôi vị Hoàng đế, Bổn cung bắt buộc phải đoạt được." Tần Nguyệt Dao ngửi được trên người Lưu Lê có một mùi cỏ mát lạnh, hỗn hợp với mùi hương trên người mình tựa hồ càng thêm dễ ngửi. Ngón tay nàng vẽ phác thảo qua lại lên trên cánh môi Lưu Lê nhưng vẫn thủy chung không có lấy miếng vải đen che kín mắt xuống, nói: "Câu trả lời này, ngươi hài lòng chứ? Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không giao ra, nhưng nếu như vậy Bổn cung sẽ không bảo đảm Yên Nhi của ngươi sẽ ra sao nữa! Ngươi nên biết, những ngày gần đây Lương vương đang thay Hoàng huynh xem xem lựa chọn phi tử, Bổn cung thấy Yên Nhi có sắc đẹp thùy mị rất ưa nhìn, rất muốn đưa nàng ấy hiến tặng cho Hoàng huynh nữa đấy." Tần Nguyệt Dao cười khanh khách vài tiếng, nàng không thích gọi
TẦN NGUYỆT DAO