"Nàng lừa ta?"
************************
Cuộc sống không có thấp thỏm lo âu mặc dù bình đạm nhưng lâu dài lại làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
Xoắn áo tay áo lên, Lưu Lê đứng trên mảnh đất không ngừng dùng cuốc xới đất lên, mà Tiêu Thanh Nhiên đang cầm hạt giống được mua trừ phiên chợ dưới thị trấn đi theo phía sau lưng Lưu Lê, đem hạt giống rải trên mặt đất. Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, Tieu Thanh Nhiên dưới sự đề nghị của Lưu Lê mới đồng ý để cho nàng mảnh đất hoang phế này, cùng nàng ấy trồng rau hoa quả.
"Có mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi." Lưu Lê lau lau mồ hôi trên trán, giương mặt trắng nõn của nàng ấy lập tức dính một ít bùn đất, nhìn mặt của nàng, Tiêu Thanh Nhiên nở một nụ cười. Mấy ngày này cùng Lưu Lê ở chung một chỗ, nàng tựa như trở nên thích cười hơn, tùy tiện một hai câu hài hước cũng có thể làm nàng cười chốc lát. Dùng ống tay áo giúp Lưu Lê lau đi ít bùn đất trên mặt, Tiêu Thanh Nhiên theo thói quen hôn lên gương mặt nàng, nói: "Vẫn chưa mệt, chúng ta chuẩn bị mấy thứ này xong rồi cùng trở về nhé?"
"Được, toàn bộ đều nghe nàng." Lưu Lê cười lên có chút ngốc, ngược lại ôm lấy nàng ấy dùng sức mà mút lấy cánh môi của Tiêu Thanh Nhiên vung lên cái cuốc tiếp tục công việc của một người nông dân.
Tuy nhiều hạt giống không nhiều, nhưng để rải tất cả xuống mặt đất cũng mất không ít thời gian. Đến gần buổi trưa, Lưu Lê ngửa đầu nhìn lên mặt trời chiếu chói chang, đem cái cuốc ném sang một bên, một tay nắm lấy bàn tay Tiêu Thanh Nhiên dọc theo đường nhỏ tản bộ mà trở về Bích Tiêu cung. Vân Thường đã chuẩn bị cơm trưa xong, nhìn thấy các nàng trở về rất vui vẻ kêu các nàng ăn cơm, một bộ dạng bà quản gia dễ thương làm cho Lưu Lê nhịn không được mà nựng mặt của nàng ấy, nói: "Vân Thường quản gia, nhờ có ngươi ở Bích Tiêu cung, chúng ta mới có thể có thời gian làm chuyện chúng ta muốn làm đấy."
"Cút cút cút! Nếu không phải thấy ngươi cùng Cung chủ ở bên nhau, ta mới lười làm phần của ngươi đấy! Xí, thật không biết Cung chủ coi trọng ngươi ở chỗ nào nữa, rõ ràng là một tên vô lại."
"Vân Thường!" Tiêu Thanh Nhiên tất nhiên không hi vọng có người nói người mình yêu như vậy, giọng nói lạnh băng cảnh cáo Vân Thường, làm cho nàng ấy nhất thời câm miệng, cầm lấy chiếc đũa hướng chén cơm trắng mà đâm đâm xới xới.
"Thanh Nhiên, qua ít ngày nữa ta hồi cung mang các nàng ấy đón đến đây ở. Nàng đã đồng ý với ta không làm việc thay Lương vương nữa, chuyện của Đại Tần triều cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể quản. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thật vui vẻ là tốt rồi. Mà....nàng đừng có tức giận được không? Ta cũng đã đồng ý nàng không đi trêu chọc người khác nữa, chỉ có chúng ta, sáu người chúng ta thôi." Lưu Lê nắm lấy ống tay áo Tiêu Thanh Nhiên phe phẩy qua lại mà làm nũng, nàng dĩ nhiên biết có rất ít nữ tử giống Trọng Yên Nhi dễ dàng tha thứ như vậy, dùng thời gian rất dài mới nói cho nàng ấy thông suốt, nhưng hiện tại nhắc đến việc đón các nàng ấy tới đây, Tiêu Thanh Nhiên lập tức sắc mặt trầm xuống, đây không phải rõ ràng là không hi vọng nàng mang người khác cùng đến sao?
"Ta không tức giận." Tiêu Thanh Nhiên khẽ lắc đầu, nàng làm sao lại không có nào biện pháp đối phó với Lưu Lê chứ? Thay Lưu Lê gắp chút ít thức ăn bỏ vào chén, nói: "Ta cùng đi với nàng đón các nàng ấy vậy, có thể chiếu cố lẫn nhau cho tốt."
"Hmm, hóa ra là nàng muốn đi cùng ta a. Có phải cuộc sống của ta, nàng rất tĩnh mịch không? Có phải không có ta, nàng rất nhớ ta không?" Lưu Lê lại bắt đầu không có liêm sỉ dụi đầu vào cánh tay của Tiêu Thanh Nhiên, không thèm nhìn Vân Thường ở đối diện đang quăng ánh mắt cợt nhã mình. Cùng Tiêu Thanh Nhiên thương lượng mấy ngày nữa sẽ đến Lạc Tĩnh thành, hai người dưới sự chú ý của bóng đèn Vân Thường mà thay đối phương gắp đồ ăn cho nhau.
Thời điểm ăn cơm trưa mới được một nửa, Tiêu Thanh Nhiên đột nhiên đứng dậy đi ra phía ngoài, mặc dù không biết nàng ấy rốt cuộc muốn làm gì, Lưu Lê vẫn đi theo phía sau nàng ấy, cùng nàng ấy đi ra khỏi Bích Tiêu cung.
Có khách không mời đến, Lưu Lê nhìn một cái liền nhận ra nam tử mặc hoa phục chính là thủ hạ của Tần Nguyệt Dao mấy lần trước đến tìm nàng.
"Làm sao ngươi tìm được đến đây?" Lưu Lê nghi ngờ hỏi.
"Lương vương hướng chủ tử hạ thủ, nửa đường chủ tử bị phục kích bị đả thương vô cùng nặng, ra lệnh ta lần này tới đây tìm ngươi, ngài ấy muốn gặp ngươi." Nam tử hoa phục liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Nhiên, sắc mặt thủy chung không thay đổi, một bộ dạng không sợ hãi. Chẳng qua là, hắn bình tĩnh cũng không có nghĩa là Lưu Lê nghe câu nói sau của hắn có thể thờ ơ được. Vẻ mặt không có chút máu, hai tay Lưu Lê đột nhiên bắt lấy vạt áo của nam tử, miệng nói đều có chút run rẩy: "Làm sao có thể! Làm sao có thể! Nàng ấy không phải là biết võ công sao, làm sao có thể trọng thương?! Nàng ấy ở đâu, ở đâu?!"
"Muốn biết thì đi theo ta." Nam tử hoa phục bất động thanh sắc tránh thoát hai tay Lưu Lê, chắc chắn hai nàng sẽ đi theo cùng, xoay người hướng dưới chân núi mà đi. Quả nhiên, lúc nam tử rời khỏi, Lưu