"Tiểu Lưu tử...."
****************
Có lẽ là lo lắng Lưu Lê lại lần nữa rời đi, Tần Nguyệt Dao phái một đội nhân mã canh giữa ở ngoài cửa, ý đồ rất đơn giản chính là nàng không cho phép Lưu Lê rời đi, tuyệt đối không cho phép. Thời gian lên ngôi đại điển chỉ còn lại một ngày cuối cùng, bên trong Khôn Ninh cung chỉ toàn là hoan thanh tiếu ngữ*, mấy người ở bên trong vui vẻ chơi bài tú – lơ – khơ. Mỗi lần Tần Nguyệt Dao dừng ở cửa, cũng có thể nghe thấy Lưu Lê càn rỡ cười to, trong lòng không biết là loại tư vị gì, chỉ là đơn giản hỏi tình hình thông qua thị vệ giữ cửa, sau đó rời đi.
Ban đêm, thời điểm thị vệ giữ cửa cho rằng mọi người bên trong đều đã ngủ.
Lưu Lê cùng Sở Trần Quân hai người lợi dụng đêm tối mà tìm kiếm mật đạo, Tần Hiên đã từng nói với Sở Trần Quân, bên trong Khôn Ninh cung này có một mật đạo nối thẳng đến bên ngoài Lạc Tĩnh thành. Chẳng qua là cơ quan mở cửa mật đạo này hình như quá bí ẩn, các nàng tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được. Cuối cùng, các nàng lựa chọn bỏ cuộc, quyết định dùng phương án ban đầu kia của Lưu Lê.
Đã là ngày thứ ba, ngày đại điển đăng cơ.
Từ lúc bắt đầu đại điển lên ngôi Tần Nguyệt Dao đã ghé tới một lần, nàng rất nhẹ nhàng đi dến trước mặt Lưu Lê đang ngủ, khom lưng ở trên tóc nàng lưu lại một nụ hôn rồi rời đi. Một tiếng thở dài, Lưu Lê cởi xuống y phục màu trắng trên người, đổi lại y phục của thái giám. Nụ hôn vừa lưu trên tóc kia, xem như là lời từ biệt cuối cùng vậy. Chẳng qua là, tại sao lòng của nàng vẫn là có chút đau thương, vẫn là không từ bỏ được sao?!
Mặt trời lên cao, đại lễ đại điển đăng cơ cũng sắp bắt đầu, các nữ nhân tại Khôn Ninh cung đều đã thay đổi y phục thái giám. Từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, thị vệ canh cửa chỉ còn lại mấy người. Cơ hội tốt! Lưu Lê gật đầu với Tiêu Thanh Nhiên, hai người vừa mở cửa, thị vệ còn chưa kịp xoay người động thủ liền bị bọn họ đánh ngất xỉu. Vác túi hành lý trên người, Lưu Lê hướng các nữ nhân gật đầu, đem cây nến đang cháy quăng lên giường, mà Sở Trần Quân cùng mấy vị tỷ muội còn lại dùng cây nến có sẵn mà châm vào những vật dụng dễ cháy.
"Cháy rồi! Khôn Ninh cung cháy rồi!" Từ trong Khôn Ninh cung thoát ra khói lửa nồng đậm, mấy nữ nhân đã sớm thay trang phục thái giám chạy vọt ra ngoài, hướng tới cửa Thần Võ, hướng về thị vệ đang giữ cửa hô lên chỉ phương hướng Khôn Ninh cung đang bốc cháy, để cho bọn họ nhanh đi cứu hỏa. Khôn Ninh cung cháy, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Thị vệ canh cửa cũng không kịp để ý mấy tên thái giám đang đeo túi hành lý, cầm theo bảo đao bên hông nhanh chóng hướng về Không Ninh cung mà chạy nhanh.
"Chúng ta đi!" Sở Trần Quân thả lỏng tâm trạng, mấy người hợp lức đem cửa lớn Thần Võ đẩy ra, tựa như trong bóng đêm ngây ngốc đã quá lâu không có nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vui vẻ mà xông ra ngoài. Không biết chạy được bao lâu, Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như thở không ra hơi, ngừng lại mà khom lưng thở dốc. Thể lực của hai nàng không hề giống Lưu Lê và Tiêu Thanh Nhiên, chạy một lúc như vậy thân thể đã bắt đầu chịu không nổi.
"Chúng ta thuê xe ngựa đi." Tiêu Thanh Nhiên đề nghị nói, chạy như vậy cũng không phải là cách, có thể tiêu một chút tiền để mướn chiếc xe ngựa, còn có thể nhanh hơn một chút.
"Được!"
"Đồng ý, đồng ý!" Mấy vị nữ nhân trăm miệng một lời, rối rít quăng tầm mắt lên trên người Lưu Lê, nói: "Lê, trên người chúng ta không có đồng nào cả! Chuyện thuê xe ngựa chỉ có thể trông cậy vào nàng rồi."
"...." Lưu Lê vứt một ánh mắt xem thường, nàng mới không tin trên người các nàng ấy không có đồng nào đấy! Để cho các nàng ấy ở đây chời, lúc trở về Lưu Lê ngồi ở bên trong xe ngựa đỡ các nàng bước lên, nói địa điểm muốn đến, thời điểm tất cả đều yên ổn chỗ ngồi trên xe ngựa, phu xe liền quất roi ngựa khởi hành, để cho xe ngựa chậm rãi đi đến Lạc Tĩnh thành. Mặc dù chậm, nhưng dù gì cũng là ngựa bốn chân, chỉ chốc lát liền đã đến Lạc Tĩnh thành.
Thanh âm của thương buôn dần dần nhỏ dần, Lưu Lê vén rèm vải nhìn ra phía rừng cây bên ngoài, nhẹ nhàng than thở. Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu lúc này bản thân thứ nàng muốn là cái gì. Không Minh đại sư nói với nàng chỉ cần tùy tâm mà hành sự, mà chuyện nàng làm hiện tại đại khái chính là tùy tâm. Rời xa chốn huyên náo kia, rời xa chốn đấu tranh kia. Trong xe còn có bốn nữ tử quan tâm bên cạnh nàng, cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống mà nàng mong muốn.
Xe ngựa thuận lợi chạy nhanh một đoạn đường dài thì đột nhiên dừng lại, tiếp theo thanh âm đại đội nhân mã ngày càng tiến đến gần. Lưu Lê cảm thấy kỳ quái, liền để cho các nàng ấy chờ đợi ở trong xe, bản thân thì vén rèm vải nhảy xuống xe ngựa. Cách đó không xa, hình bóng đỏ thẫm từ từ tiến đến gần, phía sau nàng ấy chính là đại đội nhân mã. Để bóng dáng ấy tiếp cận, Lưu Lê cuối cùng thấy rõ ràng gương mặt mà nàng chưa từng quên đi, dung nhan tuyệt đại mỹ nhân chỉ thuộc vì Tần Nguyệt Dao.
"Lưu Lê, trẫm đã cho nàng cơ hội! Thay vào đó nàng lại vì muốn rời đi lại không tiếc phóng hỏa thêu hủy Khôn Ninh cung!" Tần Nguyệt Dao lập tức nhảy xuống xe ngựa, trong tay cầm thanh kiếm gác lên trên cổ Lưu Lê. Có trời mới biết, nàng hiện tại xưng trẫm căn bản chỉ là hư danh mà thôi, đại điển đăng cơ vừa mới bắt đầu, nàng đã nghe thấy tin tức bẩm báo Khôn Ninh cung bị cháy, vội vã chạy tới Khôn Ninh cung lại phát hiện người chết đều là nam nhân, hại nàng lo lắng một phen. Biết được các nàng ấy không có chuyện gì, Tần Nguyệt Dao trực tiếp triệu tập binh mã ra khỏi thành cung, dọc theo đường đi bên ngoài mà đuổi theo, căn bản không còn tâm trạng tiếp tục đại điển đăng cơ của nàng.
"Tần Nguyệt Dao, nàng muốn giết ta sao? Vậy nàng động thủ là được rồi, dù sao từ lúc bắt đầu đến bây giờ nàng vẫn luôn lấy ta làm quân cờ mà thôi. Chỉ là, trước khi giết ta, ta hi vọng nàng đồng ý với ta tha cho bốn người trên xe, các nàng ấy là nữ nhân của ta, ta không muốn các nàng ấy có chuyện gì." Vẻ mặt Lưu Lê bình tĩnh chưa từng có, cái chết cho đến bây giờ cũng không phải là thứ nàng sợ, nỗi sợ duy nhất của nàng chính là người nàng quan tâm bị tổn thương.
"Các nàng ấy là nữ nhân của nàng, vậy trẫm không phải sao? Hậu cung này cũng là của nàng, nàng vì sao lại muốn rời khỏi!"
"Nàng sao? Đúng vậy, nàng nói hậu cung cũng là của ta, nàng là Hoàng thượng, muốn ban cho ai cái gì thì ban cái đó. Nhưng nàng từng nghĩ qua chưa? Cuộc sống ta muốn không phải thế này, ta chỉ muốn cùng người mình yêu trải qua cuộc sống Điền viên yên bình mà thôi, nếu như nàng không cho ta được thứ này thì hãy thả ta đi. Nàng có thứ nàng muốn, mà thứ nàng chiếm được, lại không tiếc thí huynh hạ độc." Lưu Lê nhắm hai mắt lại, không muốn lại nhìn mặt Tần Nguyệt Dao, nói :"Động thủ đi, hi vọng nàng có thể trở thành một minh quân."
"Lưu Lê!" Bàn tay cầm chuôi kiếm của Tần Nguyệt bắt đầu run rẩy, vành mắt của nàng đã hiện lên hơi nước: "Nàng thật sự, cho dù có chết cũng không muốn trở về với trẫm sao!"
"Nàng động thủ đi, ta sẽ không cùng nàng trở về, trừ phi nàng giết ta, mang thi thể