Hôm nay, trong lúc đang huấn luyện, Hữu Dương nhạy bén phát hiện tình trạng của An Ngọc rất không ổn định.
Mặt cô tái hơn so với bình thường, thậm chí cường độ th ở dốc cũng dày hơn.
Còn chưa kể, cô luôn vô thức ôm lấy bụng, mặt nhăn lại trông rất khó chịu.
Vậy nhưng cô vẫn không than vãn với anh lời nào, mím chặt môi chăm chỉ tập luyện.
Cuối cùng, Hữu Dương đành ra hiệu tạm nghỉ, không nói không rằng kéo cô về phòng, sau đó bấm số gọi Dũng đến.
Cuối cùng, người ngại nhất chính là An Ngọc.
Cô cắn môi, hai má đỏ bừng khi nghe Dũng báo cáo với anh rằng do cô đến kỳ s1nh lý nên mới khó chịu như vậy, tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do cô có chứng lạnh tử c ung, thể trạng âm hàn vì từ nhỏ không chú trọng điều dưỡng cơ thể.
Nếu không phải trong thời gian này cô liên tục uống thuốc bổ thì có lẽ tình trạng còn xấu hơn bây giờ nhiều.
Mà trước những kết luận của Dũng, An Ngọc cũng không phản bác, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên cô chịu đựng cơn đau này, mà có lẽ kể từ lúc dậy thì, cô đã luôn đối mặt, thậm chí là quen dần với cơn đau đó rồi.
Nói đến đây, Dũng hơi ngừng lại một chút, ái ngại nhìn Hữu Dương.
- Thể trạng âm hàn kị nhất là ăn đồ lạnh\, tốt nhất cô Ngọc nên ăn hay uống những đồ thiên ấm một chút\, nước cũng nên uống nước ấm.
Mấy đồ vặt linh tinh cô đừng ăn nữa.
Còn có\, anh à\, có lẽ anh cũng biết nhưng thời gian này anh và cô Ngọc không nên chung phòng\, ừm...!Với cả\, đây không phải là bệnh khó chữa\, sẽ không gây vô sinh đâu\, chỉ cần kiên trì điều trị một thời gian thì sẽ ổn thôi...!- Càng nói\, giọng của Dũng càng nhỏ\, đầu càng cúi thấp.
An Ngọc đã đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, não cũng đình công nên chẳng hiểu Dũng đang nói đến chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh và khuôn mặt tối sầm của Hữu Dương, cô chỉ có thể đoán được đại khái rằng hình như Dũng vừa nói những điều không hay ho cho lắm, cũng không mấy lọt tai nên mới khiến anh khó chịu như vậy.
Nghĩ lại, An Ngọc bỗng thấy ngại vô cùng.
Dạo trước cô còn cứng miệng khẳng định với anh rằng cô rất khỏe, cô sẽ không dễ dàng chết như vậy, cô sẽ mạnh mẽ chống chọi với tất cả.
Nhưng hóa ra, “tất cả” ở đây không bao gồm kì s1nh lý.
Thú thật, đối với cô, đây luôn là khoảng thời gian ác mộng nhất.
Vì gia đình cô chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ đều là người lao động nên thường luôn bận rộn kiếm tiền để trang trải cuộc sống.
Không có người chăm sóc, không có người chỉ dạy, An Ngọc đã lơ là và chủ quan trong giai đoạn trưởng thành đầu tiên, để rồi đến bây giờ cô mới nhận quả đắng như vậy.
Mỗi lần đến kì, cô đều cảm thấy bụng dưới như quặn lại, ruột già ruột non như xoắn cả vào nhau, đau đến mức không bò dậy nổi khỏi giường, không thể di chuyển, chỉ có thể nằm co quắp trên giường suốt một ngày.
Thời gian trước, mỗi lần như vậy cô đều phải xin nghỉ học hoặc nghỉ làm, sau đó âm thầm chịu đựng một mình.
Nhưng đúng như Dũng nói, có lẽ vì thời gian gần đây cô uống nhiều thuốc bổ nên lần này cơn đau không hành hạ cô lắm, tuy nhiên vẫn chẳng dễ chịu chút nào.
An Ngọc lén lút liếc Hữu Dương một cái, nhưng khi thấy khuôn mặt chẳng đẹp đẽ gì của anh, cô lại vội cụp mắt, hoàn toàn không có đủ dũng khí để đối mặt với anh.
Chắc bây giờ anh đang tức lắm, và có lẽ cảm thấy cô vô cùng phiền phức và vô dụng.
Anh vừa đầu tư thời gian lẫn tiền bạc cho cô, vậy mà cô luôn ốm yếu trước mặt anh.
Nhưng mà cô cũng đâu có muốn như vậy chứ.
Vì nói nhảm quá nhiều, Hữu Dương đuổi Dũng ra ngoài sau khi bắt cậu ghi lại một số lưu ý về ăn uống trong khoảng thời gian này.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí có vẻ hơi chùng xuống.
An Ngọc cắn môi, xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ để mà chui.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh luôn chĩa l3n đỉnh đầu mình, một giây cũng không rời.
Đã vậy anh còn cố tình không lên tiếng.
Người ta nói cơn bão đã rất đáng sợ rồi.
Nhưng An Ngọc có thể khẳng định cảm giác nặng nề trước cơn bão này mới là thứ khiến cô phải rùng mình nơm nớp hơn.
Thật may, tình trạng không diễn ra quá lâu, Hữu Dương bị một cuộc gọi kéo đi mất.
Cửa phòng vừa đóng lại, An Ngọc khẽ thở phào một hơi.
Thuốc giảm đau nhanh chóng phát huy tác dụng, mà khi cơn đau tạm qua đi thì cảm giác mệt mỏi nhanh chóng ùa tới khiến cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Những cơn mộng mị vẫn không ngừng đeo bám cô.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại, cái chết của bố mẹ lại được tái hiện, cảm giác hoảng loạn và sợ hãi khi suýt bị làm nhục, cảm giác đau đớn khi bị phản bội.
Từng đoạn ký ức giống như một thước phim được lưu trữ, không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ, dày