Theo đúng “thỏa thuận ngầm” có qua có lại, hai ngày sau, một cô gái mặc đồ công sở đi cùng Đức Hiếu xuất hiện trước mặt cô lúc cô còn đang ăn sáng với Hữu Dương.
Đức Hiếu giới thiệu cô ấy tên là Lim, 30 tuổi, đội trưởng đội vệ sĩ nữ, từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí trợ lý kiêm lái xe riêng của cô.
An Ngọc ngẩn người, sau đó nhướn mày nhìn anh như dò hỏi.
Cô thì cần trợ lý riêng làm gì chứ?
Mà khoan, hình như cô ấy còn là lái xe riêng của cô?
Lái xe riêng?? Tức là từ bây giờ cô sẽ có xe riêng, và cô sẽ được tự do đi ra ngoài theo ý muốn mà không cần phải xin phép anh nữa sao?
Nhận thấy ánh mắt của cô, Hữu Dương nhấp một ngụm cafe, nói.
- Từ nay cần gì cứ nói với Lim, bảo cô ấy làm cho.
- Nói đến đây, anh nhìn cô bằng ánh mắt cùng nụ cười ẩn ý.
- Dù sao thì sau này có một số việc em không thể tự mình giải quyết được.
Chẳng phải sao?
An Ngọc đang ăn bánh mì, nghe tới đây thì nhướn mày.
Đúng là nếu cô muốn trả thù, vậy thì có một số việc bản thân thật sự không thể ra mặt được.
Còn chưa kể, có một người thân cận bên cạnh giúp đỡ sẽ khiến cho nhiều chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, cô lại khẽ cười.
Không ngờ một lần chịu đau trích máu và một nụ hôn vô nghĩa lại có thể đổi được nhiều quyền lợi như vậy.
Đúng là biết cách khiến người khác nảy sinh lòng tham mà.
- Tiếp theo em tính làm gì? - Hữu Dương đứng dậy, nhận lấy áo khoác từ tay Đức Hiếu, vừa mặc vào vừa nhìn cô hỏi.
An Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cười nhạt.
- Dù sao thì nhờ có anh mà tôi mới biết món nợ của mình vẫn chưa được trả hết.
Đối phương không muốn trả thì tôi phải tự đi đòi thôi.
- Được rồi.
- Sau khi cài cúc áo xong, anh tiến tới, hơi cúi người xuống, tay nâng cằm cô lên rồi hôn nhẹ lên môi cô.
- Ăn chậm một chút, phải ăn no rồi mới được ra ngoài.
Hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
- An Ngọc ngước đầu lên nhìn anh mỉm cười, hết sức ngoan ngoãn đáp lại.
Bấy giờ anh mới hài lòng rời đi.
Chỉ còn lại An Ngọc trong phòng ăn, cô xoa nhẹ lên môi mình, mắt vô thức nhìn xung quanh.
Kể từ lúc Hữu Dương cúi người xuống chuẩn bị hôn cô, tất cả những người có mặt ở đây đều cùng lúc nhìn sang chỗ khác, cực kỳ tự giác và bình tĩnh, khác hẳn với lần đầu tiên trông thấy cảnh này.
Từ hôm hai người tiến thêm một bước, Hữu Dương đột nhiên có một thói quen lạ.
Bất cứ khi nào ở cạnh cô, cho dù xung quanh có người hay không anh đều mặc kệ, nếu muốn ôm thì anh sẽ ôm, có lúc còn đặt cô ngồi trên đùi mình, còn nếu muốn hôn thì anh sẽ tự nhiên giống như lúc nãy, hôn cô một cách cực kỳ dứt khoát.
Cô còn nhớ có rất nhiều người đã bị hành động đột ngột ấy của anh dọa sợ, có người thì làm rơi đồ ngay tại chỗ, có người thì ngạc nhiên quá không để ý đường và vấp té, có người còn khoa trương hơn, tự tát lên mặt mình mấy cái liền.
Ban đầu cô còn thấy ngại ngùng, nhưng vì anh đã lặp đi lặp lại những hành động “ngẫu hứng” ấy quá nhiều lần khiến bản thân cô phải chết lặng luôn rồi.
Khả năng thích nghi của con người thật đúng là đáng sợ mà.
Sau khi ăn xong, lúc An Ngọc còn đang phân vân trong việc chọn quần áo thì Lim đã đi đến chủ động muốn giúp đỡ.
Thấy cô ngạc nhiên, Lim khẽ cười.
- Thầy Dương muốn tôi đi theo phu nhân là để giúp phu nhân những việc như vậy.
Phu nhân nhanh ngồi xuống đi.
- Cô ấy vừa nói vừa vỗ vỗ xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm.
An Ngọc cười gượng đi tới.
- Đừng gọi em là phu nhân.
Chị cứ gọi thẳng tên em đi.
- Như vậy đâu có được đâu ạ.
- Lim đứng phía sau vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Phu nhân là vợ của thầy Dương mà.
- Được chứ ạ, chỉ cần em muốn là sẽ được.
- An Nhọc nhìn Lim qua gương, cười nhẹ.
- Quy tắc đầu tiên mà em đặt ra đối với người của mình đấy.
Nếu chị xác định ở cạnh em thì chị phải làm quen dần với điều ấy thôi.
Vì em khó tính lắm!
Nghe đến đây, Lim bật cười, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
- Nhưng mà, sao chị lại gọi anh ấy là thầy vậy?
- Tất cả học viên đều muốn gọi thầy Dương là thầy.
- Lim vừa dặm phấn cho cô vừa nói.
- Tất nhiên, không phải ai cũng được gọi thầy ấy như vậy.
Chỉ những người được thầy trực tiếp huấn luyện mới được phép gọi như thế thôi.
Nói chắc em không tin, nhưng chị là học trò thời đầu của thầy ấy đấy.
Giọng của Lim vừa tự hào vừa hãnh diện, An Ngọc thầm nhớ tới khoảng thời gian hơn một tháng như sống trong địa ngục vừa qua, tự nhiên thấy có chút đồng cảm với người đối diện.
- Chắc chị vất vả lắm nhỉ?
- Ban đầu không quen thì thật sự rất vất vả, chị còn muốn bỏ cuộc rất nhiều lần nữa.
Lúc ấy chị luôn nghĩ,