Lúc tỉnh lại, An Ngọc hoàn toàn không nhớ được bản thân đã ngất đi từ lúc nào.
Căn phòng ngủ lạ lẫm với trang trí dùng tông đen làm chủ đạo khiến cô phải nằm đơ ra một lúc lâu.
Cô định ngồi dậy, nhưng mu bàn tay đau nhói khiến cô hơi giật mình nâng tay lên nhìn.
Có lẽ vì ban nãy động tác quá mạnh khiến kim chuyền hơi bị lệch đi, một giọt máu dần dần rịn ra.
Chà! Không ngờ cô phải chuyền nước chỉ vì ngất xỉu cơ đấy.
Vậy còn người gây án đã đi đâu rồi nhỉ? Hẳn là anh không muốn nhìn thấy cô lúc này đâu.
Khóe môi đau nhói, kể cả bên trong lòng môi cũng bỏng rát, thậm chí cô còn có cảm giác rằng nó đang dần lở loét nữa.
Trên đời này có lẽ đau nhất chính là đau nhiệt miệng, một vết thương nhỏ nhưng lâu lành, và ở một vị trí mà chẳng ai biết.
Cô không khỏi lầm bầm.
Hóa ra lúc Hữu Dương nổi điên lại có phần khó kiểm soát đến vậy.
Lần sau cô nhất định sẽ mặc kệ anh, không thèm đâm đầu vào chỗ chết thế này nữa.
Đang suy nghĩ miên man, cửa được mở ra, Hữu Dương cầm một cái khay bước vào.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, cho đến khi thật sự nhìn rõ thứ mà trên chiếc khay anh đang cầm là một bát cháo trắng và một bát thuốc bổ, An Ngọc cảm thấy dường như mắt cô có vấn đề rồi.
Đây thường là việc của nhà bếp cơ mà.
Thời gian đầu cô còn ở đây, ngày ngày bị hành hạ bởi bao nhiêu bát thuốc đen ngòm khó nuốt ấy, thông thường sẽ có những người làm thay nhau đưa tới cho cô.
Cho dù anh có mặt để thị sát cũng chưa một lần tự mình làm những việc như vậy.
Ấy thế mà hôm nay cô đã nhìn thấy gì? Anh tự mình đưa cháo tới cho cô? Là cô điên hay anh có vấn đề?
An Ngọc mở lớn mắt trân trân nhìn theo từng bước đi của anh.
Cho tới khi anh ngồi xuống mép giường, nâng tay cô lên rồi thành thạo giúp cô rút kim, cầm máu, cô đã ngạc nhiên đến mức không biết nên phản ứng thế nào.
Bây giờ anh ấy còn làm việc của bác sĩ nữa? Chuyện gì xảy ra vậy?
Sau khi cuộn lại bình thuốc rỗng và đặt sang một bên, lúc này Hữu Dương mới quan sát khuôn mặt cô.
Lúc anh nâng tay lên, bằng sự vô thức, cô rụt người lại né tránh khiến bàn tay anh hơi chững lại, sau đó vẫn vươn tới chạm vào má cô, ngón cái vuốt nhẹ lên môi dưới, hỏi.
- Thấy thế nào rồi?
- Em không sao.
- Cô cười gượng, hơi né đi, nhưng anh kịp thời giữ cô lại và tự vạch môi cô ra kiểm tra.
Sau đó anh nhíu mày, trừng mắt với cô một cái.
Chẳng hiểu sao An Ngọc lại chột dạ, mắt nhìn sang hướng khác.
Bàn tay anh rời khỏi mặt cô, sau đó đưa bát cháo tới trước, hỏi.
- Tự ăn được không?
- Vâng, được ạ.
- Cô vội nhận lấy, giống như sợ rằng chỉ cần bản thân hành động muộn một chút là anh sẽ đút cho cô ăn luôn vậy.
Chẳng hiểu sao cô lại có suy nghĩ ấy nữa.
Trong lúc cô cúi đầu ăn từng miếng thật nhỏ, Hữu Dương vẫn một mực ngồi đối diện quan sát cô, giống như không biết chán là gì.
Đến lúc ăn xong thìa cuối cùng, anh kịp thời nhận lấy bát rỗng, sau đó dúi thuốc vào tay cô, tiếp tục giám sát bằng một loại biểu cảm nhạt nhẽo cực kỳ.
An Ngọc dường như không chịu nổi ánh nhìn của anh nữa mới ngẩng đầu lên, đối mắt với anh, lên tiếng.
- Anh muốn nói gì với em sao?
Môi Hữu Dương hơi hé ra, một thoáng chần chừ lướt qua mắt anh, sau đó anh quay đi, nói.
- Không có.
Tông giọng vẫn như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên bởi sự chần chừ lướt qua ban nãy.
Người đàn ông này luôn luôn quyết đoán, nói gì cũng như chém đinh chặt sắt, thế mà hôm nay anh lại bày ra vẻ ngập ngừng không hề nói thẳng suy nghĩ của mình.
Thật là mới lạ! Hóa ra anh cũng có một mặt giống với người bình thường như vậy.
Vì bầu không khí quá ngột ngạt và có hơi ngượng ngùng khó xử, vậy nên An Ngọc khẽ hắng giọng, lên tiếng.
- Em muốn giải thích một chút.
- Thấy anh nhìn qua, cô nhỏ giọng nói.
- Em...!không hề có ý định muốn giết anh.
Lúc đó em cầm dao qua chỉ vì muốn cho anh một ít máu, bởi vì em nghe nói khi anh mất kiểm soát, nếu không có máu sẽ rất khó khống chế được bản thân.
Anh nhìn cô, lắng nghe cô giải thích bằng một khuôn mặt vô cảm.
An Ngọc ngại ngùng li3m môi, nhìn sang nơi khác.
- Cái đó...!dù nghe hơi khó tin nhưng mà...
- Tôi biết.
- Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng, bàn tay anh vươn tới chạm lên cổ cô khiến cô rùng mình.
Cô vẫn còn nhớ cái siết như gọng kìm của anh và cảm giác hơi thở của mình bị rút cạn, chưa lúc nào cô cảm thấy cái chết cận kề với mình như vậy.
Anh vuốt nhẹ lên vết bầm tím trên cổ cô, lời nói tiếp theo của anh khiến cô điếng người.
Anh nói.
- Xin lỗi.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cô cứ nghĩ người như anh sẽ không biết nhận sai, càng không thể dễ dàng hạ mình xin lỗi người khác như vậy.
Nhưng đôi mắt anh lúc nhìn vào cổ cô rất phức tạp, có chút buồn, cũng có chút tự trách.
Cô nghĩ có lẽ cô vẫn chưa tỉnh táo nên mới sinh ra loại ảo giác phi lý như vậy, nhưng việc mà bản thân vừa suy đoán thật sự khiến cô cảm thấy mới mẻ và cực kỳ khó tin.
Giống như sợ rằng cô chưa nghe rõ, anh nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại lần nữa.
- Tôi xin lỗi.
- Anh không cần...!- An Ngọc luống cuống không biết nên làm thế nào.
Chợt, anh kéo cô qua, ôm cô vào lòng.
Cô còn cảm nhận được dường như anh còn hôn lên tóc cô.
An Ngọc giống như biến thành một con robot chết máy.
Hôm nay thực sự cô đã phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác sau khi trải qua cơn khủng hoảng cận kề với cái chết.
Hơn hết, từ lúc cô tỉnh lại, cô đã cảm thấy anh hành xử rất lạ, không hề giống với bình thường một chút nào.
Rụt rè một chốc, cô đưa tay lên ôm lại anh, khẽ hỏi.
- Anh...!không sao chứ?
Không phải