An Ngọc ngồi trên sofa vừa uống canh gà hầm thuốc bắc vừa len lén nhìn về phía Hữu Dương.
Lúc này anh đang cúi đầu bàn công việc với Đức Hiếu, bận đến mức còn không có thời gian để ý đến cô, vậy mà vẫn không chịu cho cô về phòng.
Lại nhìn bát canh gà trước mặt, một ngày cứ đều đặn uống ba lần cách bữa chính một tiếng, nói là để bồi bổ cơ thể.
Nhưng cô mới uống đến ngày thứ ba đã bắt đầu cảm thấy không thể nuốt nổi nữa rồi.
Cô lại nhìn anh thêm lần nữa, xác định anh thật sự không để ý về phía này thì lén lút đặt bát xuống bàn, nhưng lời nói tiếp theo của anh lại khiến động tác của cô chững lại trong không trung.
- Uống hết đi.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo thì cười gượng, cầm bát lên tiếp tục uống trong đau khổ.
Bồi bổ mà làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh tiết chế lại một chút là được rồi sao? Làm cho cố rồi bắt cô bồi bổ? Vừa đấm vừa xoa đấy à?
Xoa cái eo của mình, cô âm thầm bĩu môi càm ràm.
Bây giờ eo của cô vừa đau vừa mỏi, thật sự chỉ muốn nằm xuống thôi.
Nếu chỉ có mỗi anh trong phòng thì cô đã chẳng phải giữ ý tứ thế này rồi, nhưng đây là phòng làm việc của anh, Đức Hiếu là trợ lý riêng tất nhiên sẽ thường xuyên xuất hiện ở đây chỉ bởi vì anh không chịu đến công ty làm việc, mà đã có người ngoài thì làm sao cô dám xem nơi này là phòng mình rồi muốn làm gì thì làm mà không để ý đến hình tượng cơ chứ?
Đặt bát rỗng xuống bàn, cô ngả người ra sau ghế, cố tìm cảm giác thoải mái nhất để ngồi.
Đột nhiên Hữu Dương đứng bật dậy tiến về phía cô, không nói không rằng lấy gối lót ra phía sau lưng cô, rồi nâng cằm cô lên hôn một cái.
Động tác đột ngột của anh khiến cô trợn tròn mắt không biết nên phản ứng thế nào.
Vậy mà anh vẫn điềm nhiên đứng dậy, vừa mặc áo khoác vào vừa nói.
- Tối nay tôi có tiệc liên hoan nên về muộn, em ăn xong thì nghỉ sớm đi.
- Dừng một lát, như sực nhớ ra điều gì, anh lại bổ sung.
- Nhớ ăn hết, không được bỏ mứa đâu đấy.
An Ngọc nhìn anh, miệng cười nhưng mắt không cười.
Rốt cuộc anh đang xem thường cô đấy à? Sao lại dặn cái điều vô lý ấy chứ?
Thấy Đức Hiếu đứng bên cạnh đang nhìn trời nhìn đất làm bộ không hề hay biết những gì vừa diễn ra, cô sực nhớ tới nụ hôn bất thình lình ban nãy, hai má thoắt cái đỏ bừng, vội vã cúi đầu đáp.
- Em biết rồi, anh bận thì nhanh đi đi.
Đôi giày da và ống quần âu xuất hiện trong tầm mắt.
Cô biết anh vẫn có chuyện muốn nói nên đành cắn răng dằn cảm giác xấu hổ xuống, ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi.
Nhưng anh lại đưa chiếc ghim cà vạt tới trước mặt cô, chính là thứ mà cô đã tặng anh cùng với cặp khuy măng sét.
Khi cô vô thức cầm lấy, anh cúi người xuống, cô cũng hiểu ý bèn đeo lên cho anh.
Quả nhiên ngay sau đó, Hữu Dương mỉm cười hết sức hài lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng nói.
- Tôi sẽ cố gắng về sớm.
Chờ lúc cánh cửa kia đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, lúc này An Ngọc mới thả lỏng cơ thể ngã người xuống sofa.
Cảm giác thoải mái khiến cô thở phào, xoay người tìm tư thế thích hợp rồi nhắm mắt ngủ.
Mấy hôm nay cô bị thiếu ngủ trầm trọng, buổi tối bị dày vò không được ngủ, sáng ra lại tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, sau đó bị anh kéo tới phòng làm việc ngồi làm cảnh.
Bây giờ chỉ cần không có anh cô đều tranh thủ ngủ, ngủ được càng nhiều càng tốt.
Cái sự đánh đổi này thật sự đắt quá đi mất.
***
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Trời bên ngoài đã tối từ lúc nào, cả căn phòng chỉ có ánh đèn mờ nhạt được hắt từ bên ngoài.
Cũng đúng, phòng của Hữu Dương hoàn toàn nghiêm cấm người khác tự ý bước vào, nếu muốn dọn dẹp cũng chỉ được