Được rồi! An Ngọc thừa nhận bản thân đã quá tự tin.
Tự tin đến mức chẳng biết tự lượng sức mình.
Khi Hữu Dương đến, dù anh chẳng làm gì cả, nhưng khí thế trên người thật sự khiến người đối diện phải ngạt thở, vô thức cảm thấy áp lực.
Đức Hiếu và Dũng đã rời đi được một lúc, trong căn phòng này chỉ còn lại mỗi cô và anh mà thôi.
Mà hai người bọn họ đã duy trì tình trạng đấu mắt thế này được một lúc rồi.
Dù ngoài mặt An Ngọc tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất bàn tay đang giấu trong chăn đã không ngừng run rẩy, kể cả việc chiếc kim trên mu bàn tay trái bị lệch vị trí mà cô cũng không cảm thấy đau.
Hữu Dương im lặng nhìn cô như đang quan sát một con mồi, đáy mắt anh hiện lên vẻ thích thú mà chẳng hề che giấu.
Anh muốn xem xem cô gái này còn có thể gồng được đến bao giờ.
An Ngọc nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của Hữu Dương, vậy nên cô cụp mắt xuống, cất tiếng.
- Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?
- Tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ trước lúc cô đặt bút xuống ký rồi chứ? - Hữu Dương vắt chéo chân, thoải mái ngồi dựa vào lưng ghế.
- Tôi nói rồi, tôi không có hứng với cơ thể của cô, vậy nên cô đừng có lo.
- Anh cứ việc nói thẳng ra đi.
- An Ngọc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
- Tôi không tin anh chỉ cần một cô dâu bù nhìn.
Nếu vậy thì việc gì anh phải chọn tôi? Với địa vị của anh, tìm một người sẵn sàng trao thân một cách vô điều kiện rất dễ, anh chẳng việc gì phải bỏ ra nhiều tiền bạc và công sức như vậy chỉ để tìm một kẻ như tôi.
Người làm ăn cần phải rạch ròi, tôi tin anh hiểu điều đó.
- Ừm...!- Hữu Dương xoa cằm, trông như thể bị cô thuyết phục.
Sau đó, anh nhếch môi cười.
- Đúng là tôi có ý đồ riêng, nhưng tôi sẽ không nói cho cô bây giờ, chí ít là cho đến lúc chúng ta đăng ký kết hôn.
- Vì sao?
- Tôi sợ cô chạy mất.
Nghe thấy câu trả lời nửa thật nửa giả của anh, An Ngọc câm nín một lúc, giống như rất khó chấp nhận vậy.
Cô nhíu mày.
- Vậy anh nghĩ rằng với cái cách nói úp mở này của anh, tôi sẽ đồng ý kết hôn với anh rồi bị anh kéo vào tròng ư?
- Dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, cô sợ gì chứ? - Hữu Dương cười nhạt.
- Huống hồ, điều kiện tôi đưa ra cực kỳ có lợi với cô, suy đi tính lại thì cô cũng chẳng thiệt.
Không phải sao?
An Ngọc im lặng.
Anh nói đúng, tính ra thì quả thật cô không thiệt, nếu không muốn nói thẳng là cực hời, trong khi hết lần này tới lần khác anh đều đảm bảo rằng sẽ không động vào cơ thể cô.
Nhưng cô không hiểu, cô có cái gì có thể khiến anh ta bỏ ra nhiều thứ như vậy?
Nhưng xem ra cuộc nói chuyện hôm nay chỉ đến đây mà thôi, vì rõ ràng người đàn ông kia sẽ không nói ra mục đích thật sự của mình cho cô nghe.
Đó là còn chưa kể, dẫu bề ngoài cô được đối đãi rất tốt, được chăm sóc trong một môi trường thoải mái và đầy đủ, nhưng rõ ràng đây là một cách thức mà anh ta dùng để giam lỏng cô, đặt cô trong tầm