Bầu không khí trong phòng hiện nay đang rất nặng nề, hoặc đúng hơn là vì tâm trạng nên đó là cảm giác của An Ngọc lúc này.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi cách mình một khoảng với vẻ đề phòng, dù rằng chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy.
Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó nở nụ cười điềm nhiên, dáng vẻ tựa lưng vào ghế còn có chút lười biếng nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trên người đàn ông này.
Đặc biệt là khi anh nói rằng, anh sẽ cho cô biết lý do thật sự khiến anh chọn cô.
Lúc nói điều đó, rõ ràng cô đã để ý thấy mắt anh ta chợt thay đổi, giống như đôi mắt của dã thú đang quan sát phản ứng của con mồi mà mình đã bắt được vậy.
Hữu Dương vắt chéo chân nhìn cô, hỏi.
- Cô đã bao giờ đi xét nghiệm máu hoặc đi hiến máu chưa? Có biết nhóm máu của mình là gì không?
Chủ đề kỳ lạ đột ngột xuất hiện.
Dù không biết vì sao anh hỏi như vậy nhưng cô vẫn cẩn thận gật đầu.
- Tôi biết.
Vì là nhóm máu hiếm nên tôi chưa bao giờ hiến máu cả.
- Đúng vậy.
Câu hỏi tiếp theo nhé? - Nói đến đây\, anh hơi ngừng lại một chút\, ngón tay gõ gõ lên cằm\, giống như đang suy nghĩ nên lựa câu gì để nói cho dễ hiểu.
Cuối cùng\, chẳng hiểu sao anh lại thở dài\, khẽ lẩm bẩm.
- Không có Hiếu ở đây bất tiện thật đấy.
Bảo cất cái đồ thôi mà còn không biết đường quay lại nữa.
An Ngọc nhíu mày, càng ngày càng thấy anh kỳ lạ, càng ngày càng cảm thấy bất an.
Cô có cảm tưởng cái sự thật mà anh muốn nói lúc này sẽ vượt qua khả năng nhận biết của cô.
Quả nhiên, sau vài giây suy nghĩ, Hữu Dương tự cảm thấy bản thân chẳng có tài lựa lời chọn chữ, vậy nên anh nói thẳng.
- Cô đã bao giờ nghe tới “hội chứng ma cà rồng” chưa?
Một thoáng yên lặng diễn ra, An Ngọc cảm giác như mình vừa nghe thấy một thuật ngữ nào đó hoàn toàn không nằm trong từ điển của mình.
Vậy nên cô nhíu mày hỏi lại.
- Đó là cái gì?
- Không phải là “cái gì”.
- Hữu Dương mỉm cười.
- Cô nên hỏi rằng\, đó là bệnh gì.
Nói đến đây, không thèm để ý cô phản ứng hay có biểu cảm thế nào, anh hạ chân xuống, ngồi thẳng lưng, chỉnh lại cổ áo một chút, sau đó với tay cầm con dao gọt hoa quả trên chiếc bàn cạnh đó lên, nói.
- Lý thuyết có thể sẽ rất khó hiểu\, vậy nên tôi sẽ vừa thực hành vừa giải thích cho cô nhé?
Lúc nói câu đó, Hữu Dương vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi.
Vừa dứt câu, anh đứng dậy, chậm rãi tiến về chỗ cô, chỉ cần hai ba bước đã áp sát tới.
Vì An Ngọc đang ngồi, còn anh thì đứng, vậy nên dáng người to con cao dong dỏng của anh lúc này trong mắt cô giống như một kẻ khổng lồ vậy.
Đặc biệt là khi anh còn cầm dao trong tay, cộng với cái khí thế được mài dũa bao năm khiến cô lúc này cảm thấy cực kỳ áp lực, cực kỳ sợ hãi.
Như một phản xạ, An Ngọc vội vã lùi ra sau, thấy khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, cô liền đưa mắt nhìn về phía cửa, thầm tính toán xem nếu mình chạy thì có kịp hay không.
Thật kỳ lạ! Rõ ràng mấy hôm trước thôi cô đã rất muốn chết, tuyệt vọng đến mức chẳng biết sợ là gì.
Vậy mà lúc này, trước mặt anh, cô lại hoảng sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Tuy nhiên, An Ngọc vừa nhổm người muốn di chuyển, bàn tay cô đã bị anh nắm lấy.
Chẳng cần dùng quá nhiều sức anh cũng có thể dễ dàng khống chế cô trong lòng bàn tay.
Nhìn khuôn mặt đã sợ đến mức trắng bệch của cô, anh bật cười thành tiếng.
- Làm sao? Mấy hôm trước còn dám nhìn vào mắt tôi nói mấy câu nghe hay lắm cơ mà? Sao giờ lại giống con chuột nhắt thế này? - Anh nhìn bàn tay đang nắm chặt lại rồi gồng lên của cô\, lại nâng con dao lên nhìn\, nói với vẻ giễu cợt.
- Yên tâm đi\, chúng ta mới trở thành vợ chồng thôi.
Tôi có điên đến đâu cũng không thể giết vợ ngay ngày đầu tiên được.
Vậy chẳng phải tôi sẽ lỗ to sao?
- Anh muốn gì? - An Ngọc nghiến chặt răng\, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơ thể đang run rẩy từng hồi của mình.
Sự thật thì cô mới chỉ cảm thấy hơi sợ chút thôi\, nhưng phản ứng cơ thể lại mạnh mẽ đến mức không cách nào kiểm soát được.
Hưu Dương nghe cô hỏi vậy thì chỉ cười, kéo mạnh cô về phía mình.
Nhưng trong suốt nhiều năm này, anh chỉ tiếp xúc với đám đàn ông thô kệch, vậy nên anh hoàn toàn không biết sức lực và