Buổi tối sau khi Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện trong nước, Vân Đóa định chào tạm biệt.
"Anh đưa em đi." Anh nói: "Ra ngoài dạo một chút."
Hai người ra khỏi nơi huấn luyện, nắm tay dạo bước trong sân. Đêm tối rất yên tĩnh, đèn đường kéo dài chiếc bóng của bọn họ, ngắn lại, rồi dài ra,…Không biết đi đến ký túc xá từ lúc nào, Vân Đóa hơi ngây ngốc, không kịp nhận ra là do anh cố ý, cô cười nói: “Thôi, anh tiễn em về nhiều lần như vậy, lần này đến lượt em tiễn anh, anh mau lên đi.”
Đường Nhất Bạch mấp máy môi, nói nhỏ: "Đóa Đóa, ngày mai đám người tổng quản Ngũ và anh Phong mới trở về."
"Em biết mà, cho nên?"
"Cho nên, tối nay trong ký túc xá không có ai."
"..." Giờ phút này Vân Đóa mới hiểu rõ ý đồ anh dẫn cô tới đây, mặt cô nóng lên. "Đường Nhất Bạch, anh có thể chuyên tâm huấn luyện không!"
"Lúc huấn luyện anh rất chuyên tâm, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi."
Vân Đóa nói không lại anh, cô xoay người. "Em đi trước."
Đường Nhất Bạch kéo cô lại. "Đã trễ thế này, em nghỉ ở đây đi. Em yên tâm, nếu chưa được sự cho phép của em, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Anh có thể ngủ trên giường của anh Phong."
"Nhưng sẽ trái với quy định."
"Không sao, anh đã thăm hỏi chỗ Từ Lĩnh rồi."
"Anh..." Nghe thôi đã biết có âm mưu...
Cô còn đang suy nghĩ lý do từ chối, Đường Nhất Bạch cũng không chờ cô nói hết câu, hơi khom lưng, vác cô lên vai. Vân Đóa cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu hướng xuống dưới, máu chảy ngược lên não, cô kìm nén đến đỏ mặt, đập lên lưng anh. "Đường Nhất Bạch! Anh mau thả em xuống!"
Đường Nhất Bạch vác cô đi vào ký túc xá, anh cười nói: "Đóa Đóa, em mà nói lớn thêm chút nữa là mọi người trong cả tòa nhà đều nghe thấy hết đấy."
Vân Đóa nhanh chóng ngậm miệng. Nhưng tay cũng không dừng lại, vẫn còn tiếp tục đập anh.
Nắm đấm nhỏ của cô hoàn toàn không tính là đau, chỉ gãi ngứa thôi, không chỉ da thịt ngứa mà trong lòng anh cũng ngứa.
Anh vác cô vào ký túc xá, đóng cửa, khóa trái, sau đó đặt cô lên giường.
Vân Đóa chỉnh sửa lại đầu tóc lộn xộn, cô cúi đầu không nhìn anh. Đường Nhất Bạch thấy vành tai cô đỏ lên, không biết là mắc cỡ hay do máu chảy ngược. Anh hơi buồn cười, ngồi bên cạnh cô, rất gần, "Đóa Đóa..."
Đột nhiên Vân Đóa đứng lên. Đã trễ thế này còn ở trong phòng ngủ của anh, làm cô có chút khẩn trương. Cô nói lắp bắp. "Cái đó, em… em muốn tắm."
"Được."
Đường Nhất Bạch tìm bàn chải đánh răng mới và khăn mặt cho cô. Bình thường ai lại cất giữ bàn chải đánh răng và khăn mặt? Đây không phải là khách sạn. Nói anh không có mưu đồ, đánh chết Vân Đóa cũng chẳng tin.
Cô cầm đồ trốn vào phòng tắm, nhưng rất nhanh lại nhô đầu ra. "Đường… Đường Nhất Bạch?"
"Sao thế?" Đường Nhất Bạch nhíu mày nhìn cô. Cô cảm thấy anh giống như đang nhịn cười.
"Anh... có đồ ngủ dự phòng không?"
"Không có."
"..." Không có là có ý gì? Chẳng lẽ muốn sau khi cô tắm xong để trần ra ngoài? Đồ biến thái! Vân Đóa xấu hổ gần chết. "Đường Nhất Bạch! Sao anh có thể đối xử với bạn gái anh như vậy hả?! Mau giao đồ ngủ ra đây!"
Đường Nhất Bạch tìm một cái T-shirt ngắn tay màu đỏ in hoa sạch sẽ, đưa qua khe cửa. "Đồ ngủ của anh em mặc không vừa đâu, thay tạm cái này nhé."
"Được, cám ơn... Chờ đã..."
"Sao vậy?" Anh cách cánh cửa nhìn cô.
Cô trốn sau lưng cánh cửa yếu ớt nói. "Có đồ lót không?"
"Đồ lót nữ?"
"Ừ, tốt nhất là thế."
Đường Nhất Bạch nở nụ cười. "Anh là một đấng mày râu thì làm sao có đồ lót nữ được chứ? Nếu anh thật sự có, em đã làm ầm lên đòi chia tay rồi."
"Không phải ý đó... Anh có thể cho em mượn dùng được không?"
"Không được."
"Tại sao?!"
Vì sao? Nếu bạn đứng ở góc độ của một người đàn ông để suy nghĩ vấn đề này, đáp án đã miêu tả sinh động rồi...
Đường Nhất Bạch nín cười, trịnh trọng nói: "Trong đội lưu truyền một cấm kỵ, chính là kiên quyết không thể đưa quần bơi và đồ lót cho người khác mặc. Anh không biết tại sao, nhưng anh vẫn luôn nghe theo."
Vân Đóa ngốc thật sự tin như vậy.
Đường Nhất Bạch lừa cô bạn gái, tâm trạng vô cùng tốt, nghe tiếng chuông di động của Vân Đóa reo, anh nhìn cuộc gọi đến, là mẹ anh.
Bắt máy nghe luôn.
Đường Nhất Bạch: "Mẹ. Vân Đóa ở chỗ con, đang định gọi điện thoại cho mẹ đấy."
"Biết rồi. Hừ, tình trường và thi đấu con chỉ đắc ý được một thôi."
"Con muốn cả hai cái đều đắc ý."
Bà Lộ chẳng nói đúng sai, bà dạy dỗ con trai: "Con cẩn thận cho mẹ. Nếu để Vân Đóa mang thai, các con phải kết hôn ngay lập tức."
Đường Nhất Bạch nghe mẹ nói xong hơi nóng mặt, anh vội ho một tiếng, đáp: "Con biết rồi."
"Đường Nhất Bạch."
"Hả?" Anh có hơi không tin, mẹ lại trịnh trọng gọi tên anh như thế.
"Mặc kệ con làm gì, mẹ đều ủng hộ con."
Đường Nhất Bạch gần như mừng rớt nước mắt. Phải biết mẹ của anh luôn là một người tương đối lạnh nhạt, dùng từ thông dụng bây giờ mà nói chính là "kiêu ngạo", muốn nghe được một câu ủng hộ từ trong miệng mẹ quả thật rất khó khăn. Anh vô cùng cảm động. "Mẹ..."
Bà Lộ nói tiếp. "Dù sao con cũng là con trai của mẹ, mặc dù đôi lúc mẹ muốn vứt con đi để sinh đứa khác."
Đường Nhất Bạch: = =
Thôi, cảm động gì mà cảm động.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ, Đường Nhất Bạch gửi tin cho Kỳ Duệ Phong.
Đường Nhất Bạch: Anh Phong, tôi có thể ngủ trên giường của anh không?
Kỳ Duệ Phong: Cậu tè dầm lên giường mình à?
Đường Nhất Bạch: ...
Kỳ Duệ Phong: Yên tâm, anh sẽ không nói ra ngoài đâu.
Đường Nhất Bạch: Em không tè dầm! Em chỉ muốn hỏi anh một câu, anh chỉ cần trả lời "không thể" là được rồi.
Kỳ Duệ Phong: Tại sao không thể, cậu là anh em tốt của tôi, cho dù có tè dầm trên giường tôi cũng chẳng sao.
Vì sao tôi phải tè dầm trên giường anh chứ, suy nghĩ như tên thần kinh...
Quả thật Đường Nhất Bạch không thể tin anh và một người kỳ lạ như vậy là bạn tốt của nhau nhiều năm. Anh bưng trán, bỗng dưng chẳng biết làm sao để làm anh ấy hiểu. Anh đành phải thuyết phục mình: Quên đi, không đề cập tới cái này, coi như mình chưa nói gì.
Kỳ Duệ Phong: À, cậu huấn luyện sao rồi?
Đường Nhất Bạch: Tất cả đều thuận lợi, em đang khôi phục lại cảm giác với nước và luyện tập giữ thăng bằng trong nước.
Kỳ Duệ Phong: Ừ, không nên quá nóng vội.
Đường Nhất Bạch: Vâng.
Kỳ Duệ Phong: Đường Nhất Bạch, bạn trên Cao Nguyên tặng chúng tôi rất nhiều thịt bò khô, tất cả đều là thực phẩm hữu cơ, ăn rất ngon, tôi mang về cho cậu một ít.
Đường Nhất bạch: Được, cám ơn.
Kỳ Duệ Phong: Khách sáo với tôi làm gì.
Kỳ Duệ Phong: À, đúng rồi, hôm nay lúc tôi tắm bị Hướng Dương Dương nhìn thấy hết trơn rồi.
Đường Nhất Bạch: ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Trong lòng tự hỏi, anh không phải là một người nhiều chuyện, nhưng chuyện của anh Phong, anh cũng rất tò mò, vì vậy hỏi: Sau đó thì sao?
Kỳ Duệ Phong: Sau đó tôi vô cùng tức giận, tôi muốn cô ấy chịu trách nhiệm.
Đường Nhất Bạch kích động, lại hỏi: Cho nên?
Kỳ Duệ Phong: Cho nên tôi bảo cô ấy mang thịt bò khô đến đền cho tôi, bây giờ tôi có hai phần thịt bò khô để ăn!
Đường Nhất Bạch: ...
Kỳ Duệ Phong: Làm sao vậy?
Đường Nhất Bạch: Không có gì, anh vui vẻ là được rồi.
Anh đọc một vài tin tức, lại đăng xuất Microblogging, sau đó ném di động đi, im lặng chờ đợi Vân Đóa.
Chờ đợi lẫn hy vọng, thời gian ấy có vẻ vô cùng dài.
Vân Đóa tắm xong ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc còn ướt. Cô mang đôi dép to và mặc chiếc áo T-shirt của Đường Nhất Bạch, T-shirt này thật quá lớn với cô, có thể coi như mặc váy. Nhưng phần dưới váy lại không có gì cả... Trơ trụi làm cho người ta chẳng có cảm giác an toàn, khi đi không tự giác cố gắng khép hai chân vào nhau.
Cảm giác mình như người cuồng nhục dục vậy! QAQ
Đường Nhất Bạch ngồi trên ghế, vắt chân lên nhau, hai tay chụm lại cùng để trên đầu gối, tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh. Từ lúc cô xuất hiện anh đều nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dính chặt lên người cô, đen tối, nhìn một lần từ trên xuống dưới, khi đến nửa người dưới thì dừng lại trong chốc lát.
Mặt của Vân Đóa như bị đốt cháy, thật sự rất muốn ôm mặt chạy đi.
Đường Nhất Bạch nhíu mày.
Vân Đóa ráng giữ bình tĩnh, lau tóc hỏi Đường Nhất Bạch. "Có máy sấy không?"
"Có, anh sấy giúp em."
Anh bảo Vân Đóa ngồi lên giường, anh ngồi sau lưng cô, cắm chuôi máy sấy vào ổ điện ở đầu giường, sau đó anh cầm máy sấy tóc giúp cô. Lần đầu tiên sấy tóc cho con gái, hơn nữa còn là tóc dài, anh có vẻ hơi vụng về, mở công suất máy sấy tối đa, nắm tóc tán loạn, không ít sợi tóc bị thổi ra đằng trước, che phủ mặt Vân Đóa.
Vân Đóa nói không thành tiếng. "Bây giờ có phải em rất giống Sadako* không?" (*nhân vật trong phim lời nguyền quỷ ám)
Đường Nhất Bạch trả lời. "Anh nhìn từ phía sau thì không giống." Điển hình đang né tránh vấn đề.
Vân Đóa: "Em có cảm giác như mình bị bão cát tấn công."
Đường Nhất Bạch: "Gắng chịu một lúc."
Vân Đóa: = =
Sấy tóc còn cần "chịu một lúc" à...
Về sau anh càng thành thạo, sấy hết lọn này đến lọn khác, sấy khô xong lại lộn xộn. Vân Đóa cố gắng dùng ngón tay mình gỡ tóc rối. Chỗ ở của đàn ông, cô cũng không trông cậy sẽ có được một cây lược. Cô vừa gỡ tóc vừa nói. "Cảm giác giống như đang bắt rận ấy!"
Đường Nhất Bạch bị cô chọc cười ra tiếng. Anh vứt máy sấy qua một bên, ôm cô từ phía sau. "Làm sao em có thể đáng yêu như vậy."
Vân Đóa bị anh kéo vào trong ngực, đột nhiên có chút cảnh giác. Cảm giác đau đớn trong lần đầu tiên đã tạo thành ấn tượng khắc sâu, trong thời gian ngắn cô không muốn thử thêm nữa. Cô bẻ tay anh. "Anh lên giường Kỳ Duệ Phong ngủ."
"Ừ." Mặc dù anh đồng ý, nhưng lại vén tóc hôn phía sau gáy của cô, hành động không hề tính toán.
Tại sao người này lại vô sỉ như vậy! Vân Đóa đứng lên xoay người né tránh anh. "Đường Nhất Bạch! Ngày mai anh còn phải huấn luyện, mau đi ngủ đi!"
Anh cười bổ nhào lên. "Đóa Đóa, nếu muốn
anh ngủ ngon, thì bây giờ phải chiều theo anh!"
"Không được, em sợ đau!"
"Anh bảo đảm lần này không đau."
"Tin anh mới là chuyện lạ."
"Thật, bây giờ mỗi tối anh đều dành ra mười phút để luyện tập."
"Luyện tập cái gì?" Hỏi xong cô cũng đã rõ, gương mặt lập tức ửng hồng vì xấu hổ. "Anh thật lưu manh!"
Anh đẩy cô ngã xuống giường rồi xoay mình đè lên, nhẹ nhàng hôn môi cô, trong cổ họng phát ra tiếng cười dễ nghe, anh nói: "Giờ đã đến lúc nghiệm thu thành quả." Trông thấy vẻ mặt chống cự của Vân Đóa, anh thương lượng. "Đóa Đóa, nếu như em đau, đến lúc đó cứ kêu ngừng, có được không? Anh đảm bảo sẽ nghe lời em."
Vân Đóa hơi do dự, nhưng chứng kiến dáng vẻ lấy lòng của anh, còn kém mọc thêm cái đuôi ở sau lưng, cô không từ chối được, đành phải nói. "Sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa."
Lần này sau khi kết thúc ân ái, toàn thân hai người đều đổ mồ hôi, giống như vớt từ trong nước ra. Vân Đóa bị ép khô đến hết hơi, bây giờ cơ thể mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng lười động đậy.
Đường Nhất Bạch ôm cô từ phía sau, cúi đầu nhẹ nhàng hôn bả vai mềm mại, lực rất nhẹ, giống như gió bấc mưa phùn, dịu dàng thắm thiết.
Hôn men theo vai bò lên trên, cuối cùng dừng ở bên tai cô, anh hỏi: "Thoải mái không?"
Vân Đóa không nói gì. Hiện tại xấu hổ còn chưa kịp nữa là...
Tay của anh dừng trên bụng cô, đầu ngón tay vẽ vòng tròn nhỏ quanh rốn, anh trêu chọc nói: "Em không nói anh cũng biết rõ."
Vân Đóa nghĩ thầm, biết người ta vậy mà còn hỏi!
***
Ngày thứ hai sau khi Vân Đóa rời đi, đội bơi quốc gia đi huấn luyện ở Cao Nguyên đã trở lại. Rất nhiều ngày Ngũ Dũng không gặp Đường Nhất Bạch, vừa nhìn liền cảm thấy thổn thức, hai thầy trò nói chuyện với nhau một lúc. Sau đó Ngũ Dũng kiểm tra tình hình huấn luyện gần đây của Đường Nhất Bạch, ông phát hiện Đường Nhất Bạch tốt hơn nhiều so với dự đoán của ông. Chỉ mới mấy ngày, cảm giác với nước đã tìm về được, mặc dù còn cách trạng thái tốt nhất một khoảng cách lớn, nhưng Đường Nhất Bạch chịu khó huấn luyện đã thu được hiệu quả rõ rệt.
Đường Nhất Bạch và tổng quản Ngũ nói ra suy nghĩ của mình. Trước khi anh bị thương đã đặt cuộc hẹn với huấn luyện viên người Úc Frankie rồi, quyết định tháng sáu năm nay qua bên kia tập huấn. Hiện tại Đường Nhất Bạch cảm thấy, chuyến đi Úc lần này cũng không cần thiết nữa. Bởi vì anh bị thương nên đã dừng huấn luyện, việc cấp bách bây giờ là hồi phục lại sau chấn thương. Ở trạng thái không tốt tùy tiện đi Úc tiếp nhận huấn luyện, vừa không phát huy hiệu quả, vừa làm trễ nải sự phục hồi của anh. Cho nên không bằng tiến hành theo tuần tự trước để điều chỉnh tốt tình trạng của mình.
Mặt khác, tập huấn ở nước ngoài rất đề cao sự tỉ mỉ, Đường Nhất Bạch không cảm thấy nó mang tính quyết định và không thể thay thế.
Ngũ Dũng nghe xong ý tưởng của Đường Nhất Bạch, không nhịn được thầm giơ ngón cái lên với anh. Ngũ Dũng nói: "Nhất Bạch, cậu rất tốt, nhận thức cực kì rõ ràng, cũng rất lý trí. Trước khi tôi trở về còn đang suy nghĩ chuyện này, lo lắng không biết khuyên thế nào để cậu bỏ qua chuyến tập huấn ở nước ngoài này."
Chi phí tập huấn ở nước ngoài do nhà nước trả, chỉ vận động viên có thực lực mạnh nhất mới có tư cách. Nếu thực lực bình thường muốn đi cũng được, vậy sẽ phải tự mình chi ra một khoản tiền lớn. Cho nên đối với tuyệt đại đa số vận động viên thì tập huấn ở nước ngoài là một cơ hội hiếm có, là một niềm vinh dự, muốn bỏ qua là điều không dễ dàng.
Vì vậy Đường Nhất Bạch có thể quyết đoán nhưng vẫn lý trí bỏ qua nó thật làm cho những người lãnh đạo trong đội nhìn với cặp mắt khác xưa, bọn họ cảm thấy người trẻ tuổi này thật sự đã chững chạc hơn, con đường phía trước sẽ đầy triển vọng.
Chuyện này quyết định như vậy. Song số tiền đã đưa cho câu lạc bộ nước Úc không thể lãng phí, vì thế trong đội quyết định chọn một vận động viên khác. Về phần chọn ai, không liên quan gì đến Đường Nhất Bạch.
Sau khi Vân Đóa đưa tin này ra ngoài, Đường Nhất Bạch giành được sự ca ngợi của rất nhiều fan hâm mộ. Nhưng cũng có một nhóm fan cảm thấy thần tượng bọn họ chịu thiệt thòi, bị chơi xấu, tụ tập lại vào trang Microblogging của đội bơi quốc gia và trang Microblogging của vận động viên được chọn bổ sung vào tập huấn nước ngoài tìm cớ gây sự, cái gọi là "một người đần độn quét mười đứa bé da đen", ý đại khái chính là như vậy. Thật may là Vân Đóa quản lý Microblogging của Đường Nhất Bạch, cô đã sớm phát hiện ra manh mối, vội vàng đăng bài lên Microblogging giải thích.
Bài này cũng là bài đăng dài nhất trên Microblogging của "Đường Nhất Bạch" từ trước đến nay. Vì để ổn định fan, Vân Đóa còn sử dụng hình -- Đường Nhất Bạch ở phòng huấn luyện.
Sau đó quả nhiên dẫn tới một đàn lang sói.
Trừ bỏ chủ đề thông thường "xịt máu mũi gọi chồng", còn có một số người hỏi thăm liên tục: Đường Nhất Bạch, hình Microblogging của anh rốt cuộc là ai chụp giúp anh thế?!
Sự nghi ngờ này kể từ khi Vân Đóa tiếp quản Microblogging của Đường Nhất Bạch đã bắt đầu tồn tại rồi. Bởi vì thay đổi phong cách, hình chụp đẹp hơn trước kia, với lại còn có hơi thở nghệ thuật rất riêng, nhìn cực kì chuyên nghiệp. Sau đó nhìn xuống từng bài trên Microblogging, mọi người nhất trí cho rằng tất cả hình ảnh đều được chụp bởi cùng một người.
Nhưng người này là ai?
Là Kỳ Duệ Phong ư? Làm sao có thể, Kỳ Duệ Phong có thể chụp người thành chó. Tuy rất nhiều người hy vọng là Kỳ Duệ Phong, nhưng dù là đầu óc chứa đậu hũ, cũng phải tiếp nhận sự thật này: không phải!
Là huấn luyện viên Ngũ sao? Ha ha, trên Microblogging của huấn luyện viên Ngũ thường xuất hiện cảnh dán râu đầy màn hình đặc sắc, sao ông ấy có thể đạt được trình độ đó chứ?
Hướng Dương Dương? Nguyên lý giống như trên. Minh Thiên? Nguyên lý giống như trên.
Như vậy rốt cuộc là ai?
Đến một ngày, có một người tên là "Từng Đóa Bọt Sóng" ở trên Microblogging của Đường Nhất Bạch nói khoác mà không biết ngượng trả lời: Dám chắc người chụp ảnh chính là bạn gái, các người là những kẻ ngu ngốc nhất quả đất!
Sau đó người tên "Từng Đóa Bọt Sóng" đó bị nhóm "bà xã" của Đường Nhất Bạch lần lượt...
Vân Đóa cười híp mắt nhắn tin cho "Từng Đóa Bọt Sóng": Đáng đời!
Rất nhanh "Từng Đóa Bọt Sóng" trả lời lại cô: Anh bị tổn thương rồi, ngày mai em an ủi anh được không?
Mặt Vân Đóa lập tức đỏ lên, một hồi lâu sau mới trả lời anh "Vâng".
Từ lần trước ở chung ký túc xá với anh, cô đã không thể nhìn thẳng chỗ đó, mỗi lần đi tìm anh đều thấy vô cùng xấu hổ. Đường Nhất Bạch còn bỉ ổi hơn, rất thích dẫn cô đến ký túc xá, cũng không phải anh làm gì xấu, chẳng qua là anh hay dùng các cách để trêu chọc cô.
Ngày hôm sau, Vân Đóa đi tìm Đường Nhất Bạch chơi, ngồi ở bên hồ bơi nhìn anh huấn luyện. Ngũ Dũng nói với Vân Đóa. "Lúc cô ở đây tình hình luyện tập của cậu ta sẽ tốt hơn bình thường."
"Thật sao?" Vân Đóa vui mừng.
"Ừ, cho nên cô có thể thường xuyên đến."
"Vâng, tôi biết rồi!"
Sau khi Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện, anh nói với Vân Đóa. "Hôm qua anh Phong đi Úc rồi."
"Em biết rồi, tờ báo chúng em có nói đến anh ấy."
"Vậy nên tối nay ký túc xá không có ai."
Vân Đóa đỏ mặt quay đi: Lại tới nữa!
Đường Nhất Bạch cũng đang suy nghĩ gì đó: "Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy chúng ta không thể cứ kiếm kẽ hở mãi, nếu em có thể vào học viện thì tốt rồi."
Vân Đóa cúi đầu đi trước, bây giờ cô phải thật tỉnh táo, không muốn nói chuyện với anh.
Mặc kệ bước chân cô nhanh bao nhiêu, Đường Nhất Bạch cũng có thể không nhanh không chậm đuổi kịp cô, duy trì đi bên cạnh cô. Anh nhìn mặt cô, cẩn thận nói. "Đóa Đóa, hay là chúng ta đi đăng ký nhé?"
Vân Đóa đột nhiên dừng bước, quay mặt nhìn anh.
Đường Nhất Bạch mấp máy môi, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười nện một cái lên ngực anh. "Đường Nhất Bạch, anh cầu hôn như vậy sao?!"