Trong thành Kinh Mặc đang đồng loạt nhau nghị luận suy đoán âm thanh ở bên trong, Kinh Mặc liên tiếp đưa ra mấy mệnh lệnh, những chuyện này đều là do Trần Nguyên Khánh đi làm, ngay cả Lãnh Ninh và Tô Diễn trong phủ thành chủ cũng không rõ ràng.
Bọn họ vẫn luôn không biết rằng trong suy nghĩ của Kinh Mặc đang có cái gì, nhưng mà bọn họ biết rất rõ những lời đồn càng ngày càng không hợp theo thói thường ở bên ngoài, công chúa của bọn họ không phải là không làm gì. Bọn họ ngu dốt đoán không ra tâm tư của công chúa, nhưng mà cũng biết là giờ phút này chuyện mà mình cần làm nhất đó chính là yên lặng chờ đợi mệnh lệnh.
Chỉ là bọn họ không rõ ràng, chỉ trôi qua có mấy ngày, trong thành Kinh Mặc liền lưu truyền một vở kịch rộng rãi đến cả quân doanh phía đối diện, cũng truyền đến đô thành Cảnh Thành ở Tử Húc Quốc.
Trong quân doanh đương nhiên sẽ không có người nào nói cho tướng quân áo trắng, ai cũng biết tính tình của hắn kỳ lạ, chuyện động vào đầu thái tế bọn họ không ai có gan làm, huống hồ chi đây chỉ là lời đồn.
Chỉ có điều là lời đồn này thật sự giống như thật, cùng với thời điểm trước khi tiến công vào Đại Lương vô cùng khác biệt, tướng quân của bọn họ đến bên cạnh thành Kinh Mặc thì rốt cuộc không có tâm tư để tiến công nữa, thậm chí còn đang nắm giữ một nữ nhân để uy hϊế͙p͙ ở bên phía Đại Lương mà cũng không dám tiến công.
Trước khi chưa có lời đồn này bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, hiện tại sự kỳ quái của bọn họ dường như đã tìm được lý do.
Nhưng mà vẫn có người không sợ chết nói tin tức này cho chủ tử của mình. Sau khi người đó nói lời đồn ở bên ngoài cho tướng quân áo trắng nghe xong, toàn bộ lều trại đều như đóng băng, nam tử áo trắng chỉ yên tĩnh nằm vuốt cái ly ở trong tay, chỉ là cái ly đã có vết nứt không nhận ra, nước thuận theo vết nứt chảy ra từng chút từng chút, nhỏ giọt vào chiếc áo choàng thuần trắng của hắn...
“Gia, chuyện này giống như là nhằm vào người mà đến, nếu như người ở trêи biết được...” Thị vệ thấy chủ tử của mình không mở miệng nói chuyện, trong lòng khẩn trương không thôi, ai mà không biết là lúc chủ tử không nói chuyện mới chính là lúc đáng sợ nhất.
“Chúng ta có nên sắp xếp một chút ở bên phía Cảnh Thành không đây, vị kia đối với người đã không yên lòng rất lâu rồi...” Thị vệ nhìn thấy nam tử vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta bị dọa đến nỗi chân cũng đều đang run rẩy, nhưng mà vẫn đang nói chuyện, sợ là chủ tử nổi giận thì chính mình sẽ gặp họa.
“Không cần đâu, cứ như vậy đi...” Nam tử bỗng nhiên nở nụ cười, trêи mặt dịu dàng như gió xuân, nói chuyện cũng hiền hòa không thôi. Thị vệ đang lo lắng thật lâu cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, hắn ta mở to hai mắt nhìn nam tử, trong đôi mắt của hắn rõ ràng có niềm vui.
“Gia, dù sao thì chúng ta cũng phải làm chút gì đó, thanh danh của người..."
“Từ lúc nào gia lại có thứ gọi là thanh danh? Là ngươi cho à? Cứ như vậy đi, không cần phải quan tâm cái gì hết, ta ngược lại thật sự rất muốn xem xem người kia có thể chơi ra cái dạng gì.” Nam tử nhẹ giọng nói xong liền nở nụ cười, đứng dậy bước đi chậm rãi, một bộ dạng tâm tình vui vẻ.
Từ đầu đến cuối thị vệ đều không hiểu chủ tử của mình là vì cái gì mà đột nhiên trở nên vui vẻ như thế, hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ, suy nghĩ xem lời nào mình đã nói làm cho tâm trạng của chủ tử thay đổi, nhưng mà nghĩ tới nỗi nát óc cũng không nghĩ ra được.
So với sự thoải mái trong quân doanh, lúc này người đang ngồi ngay ngắn trêи hoàng vị được mấy năm trong hoàng cung Cảnh Thành nghe thấy tin tức này, tức giận đến nỗi đập vỡ tất cả các đồ sứ ở trong cung.
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa chắc chắn là thật.” Ngự sử đại phu nhẹ giọng khuyên bảo, trong đáy mắt đều là vui sướиɠ. Đương nhiên là ông ta biết rằng đây không phải là sự thật, nhưng mà ông ta muốn để tin tức này trở thành thật, bởi vì ông ta muốn đưa tướng quân áo trắng vào chỗ chết.
“Nếu như ngươi cảm thấy không phải là sự thật thì ngươi sẽ không nói những lời đồn này với ta, nói đi, có phải là ngươi có chứng cứ gì đó? Thứ mà ta muốn chính là chứng cứ của ngươi, không phải là ngươi vu oan hãm hại, ta biết hai người các ngươi có khúc mắc với nhau.” Hứa Tư An ngồi trêи long ỷ với sắc mặt mệt mỏi, trong mắt lại nổi lên ánh sáng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn ta, ngự sử đại phu thế mà lại đổ mồ hôi lạnh cả người, ông ta run rẩy quỳ trêи mặt đất, một bộ dạng cung kính nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đó là thù oán cá nhân của thần và tướng quân, thần sẽ không vì nó nói đến chuyện công. Chỉ là con người của tướng quân thật quá đáng, thần sợ hắn ta là người của Thành Vương, đến lúc đó thật sự sẽ nguy hiểm cho xã tắc giang sơn..."
Ngự sử quỳ trêи mặt đất, trong lời nói mang theo sự kính cẩn và lo lắng, lời nói của ông ta đã thành công biến thành lưỡi dao đâm trong