Chủ gánh hát cuối cùng lấy ra hai mươi tờ giấy giao vào tay của tướng quân áo trắng như đang hiến dâng bảo vật.
“Lui xuống đi.” Không giống với vẻ mặt ôn hoà trước đó, lần này khuôn mặt của tướng quân áo trắng rất âm trầm, chỉ là khi nhìn thấy số giấy trong tay hắn, trong đôi con ngươi của hắn còn hiện ra một sự ôn dịu.
Chủ gánh vừa quay người, tướng quân áo trắng liền vội vàng mở tờ giấy trong tay mình ra, bởi vì bên trong toàn là câu chuyện của tiểu nữ nhân đó.
Chỉ là sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, đợi sau khi coi xong hết hơn hai mươi tờ giấy đó, sắc mặt hắn âm trầm, hệt như mây đen vậy.
“Gia, là công chúa…..” Thị vệ ở bên cạnh hắn lại bị sự im lặng của hắn doạ sợ, hắn thật sự quá sợ cơn bạo phát sau sự im lặng của gia nhà hắn rồi, cho nên hắn nhịn không được mà mở miệng, đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng bị mắng một trận rồi, ai bảo mấy ngày này gia rất ít khi có tin tức của Kinh Mặc công chúa, tâm trạng u uất các thứ chứ….
“Đưa ba người có tên là Trương Quyền, Lý Tiến Bảo, còn có tên Tôn Đức Quang ở trong gánh hát vào Nam Phong Quán cho ta.” Đôi môi mỏng của người nam tử nhẹ nhàng thốt ra một câu nói, nhưng đã thành công làm người bên cạnh sợ bắn mình.
Gánh hát này là do gia nghĩ đủ mọi cách để dụ từ Thành Kinh Mặc tới, ba người này còn là nam nhân yếu đuối, còn chưa gặp gia qua, sao lại đắc tội với gia, còn đắc tội triệt để như vậy nữa.
Vậy mà lại là Nam Phong Quán…..
Thị vệ tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng không dám mở miệng, sợ mình mà hỏi thì cuối cùng phải đến Nam Phong Quán sẽ có thêm mình nữa.
“Nói với bọn chúng, sau này còn dám nhìn vào nữ nhân không nên nhìn nữa thì ta sẽ tiễn bọn chúng vào cung.” Thị vệ còn chưa đi tới cửa thì đằng sau đã truyền đến thanh âm u ám của gia nhà mình, sự uy hϊế͙p͙ đó rõ ràng mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi. ngôn tình ngược
“Gia, nếu ngài không vui thì thuộc hạ đi giết người giúp ngài, ngài đừng tức giận quá, cái này……” Một thị vệ khác nhìn thấy sắc mặt tướng quân áo trắng khó coi, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng.
“Gia không phải người giết hại người vô tội.” Dứt khoác rành mạch, lời nói vô cùng thản nhiên, nhưng người bên cạnh hắn lại như nghe thấy lời ma quỷ gì vậy, gia của bọn họ ở trong truyền thuyết là người giết người không chớp mắt, trước giờ chưa hề quan tâm lý do.
Thị vệ đương nhiên không dám nói lời đồn đại bên ngoài cho gia nhà mình nghe, nếu không hắn chắc chắn sẽ còn thảm hơn ba người bọn Trương Quyền này nữa.
Tuy bản thân gia cũng đã nói mình không phải kẻ giết hại người vô tội, nhưng hắn mà không giết người vô tội thì rất bức bối, nghĩ đến bộ dạng của Kinh Mặc mà ba tên nam nhân đó viết là hắn lại nổi nóng, ba tên nam nhân thối kia, sao có thể dùng ánh mắt thưởng thức đó đi nhìn Kinh Mặc của hắn chứ, bọn chúng thật là đã ăn gan hùm mật gấu mà.
“Đưa ba tên đó đi chưa?” Rất lâu sau đó, người nam nhân đã bực bội đi trong túp lều đến hơn một canh giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đưa đi rồi.” Thị vệ thành thật đáp.
“Đuổi theo, chọt mù mắt của bọn chúng đi, coi bọn chúng sau này còn dám nhìn, còn dám nhìn, còn dám nhìn không….”Lặp đi lặp lại, nói đến cuối cùng thì toàn là oán niệm.
Ngay cả mấy tên kép hát cũng có thể nhìn nàng ấy, còn mình thì….
Vị tướng quân trêи chiến trường chưa hề bại trận lại đang đố kỵ với mấy tên kép hát chỉ dựa vào mấy tiếng y y a a mà có thể được nhìn Kinh Mặc, được nghe thấy giọng nói của Kinh Mặc.
Mấy năm nay, bọn họ chưa hề cách nhau gần như vậy, nhưng cho dù cách gần như vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy nàng.
“Các người nghĩ cách cho ta, làm thế nào ta mới có thể nhìn thấy công chúa.” Đột nhiên tâm linh tương thông, tướng quân áo trắng đặt hy vọng lên người mấy tên thị vệ có sắc mặt khó coi ở trước mắt kia.
“Gia, Công Tử Gặp Giai Nhân ở trêи sân khấu là leo tường sẽ gặp được đó.” Dạ Nhất thành thật chân chất lúc này vẫn chưa hiểu dụng ý mà gia mời gánh hát tới, nhưng đã tìm được linh cảm trả lời từ chỗ gánh hát.
Nam nhân nhìn Dạ Nhất, rất lâu cũng không nói chuyện, chỉ là trêи mặt toàn ý lạnh, ngay cả biểu cảm như cũng đã đông lạnh lại rồi vậy.
Dạ Nhất nhìn mấy huynh đệ đang nhìn mình với vẻ đồng cảm kia, cuối cùng cúi đầu xuống không nói chuyện nữa, nhưng sự im lặng trong thời gian dài cũng khiến hắn hiểu ra, bây giờ hai nước giao chiến, bảo gia đi leo tường, cái đầu tiên phải leo là Thành Kinh Mặc.
Thành Kinh Mặc canh chừng nghiêm ngặt, nếu như leo tường mà leo qua được thì gia của bọn họ cũng sẽ không bức ba bức bối ở đây rồi.
“Hôm nay ngươi đi leo tường cho gia, leo tường Thành Kinh Mặc đó, nếu như không thể tự bảo vệ bản thân thì ngươi chết ở bên