“Công chúa, ngươi không thể làm loạn, ngươi...” Bọn Lý Lãng bối rối hô hào, thế nhưng công chúa Kinh Mặc không nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn họ, trong mắt tất cả đều là sự kiên định.
Cùng là tướng sĩ canh giữ biên cương, đương nhiên là họ đã từng nghe nói về tính tình công chúa Kinh Mặc. Chính họ, nếu như đóng tại biên cương Nam Chiếu, các tướng sĩ dám không tuân theo công chúa như thế này, có thể nàng ta đã rút kiếm giết người từ lâu rồi, đâu sẽ dùng bản thân mình uy hϊế͙p͙ họ.
“Công chúa, chúng ta tuân lệnh.” Lý Lãng rưng rưng hô, tiếng nói của hắn ta vừa dứt, tất cả tướng sĩ Đại Lương trăm miệng một lời hô: “Công chúa, chúng ta tuân lệnh.”
Rất nhiều hán tử cao ba thước sau khi hô xong cũng đã lệ nóng doanh tròng, họ cũng không dám quay đầu lại nhìn công chúa Kinh Mặc một chút nào, họ tin công chúa của mình ở sau lưng họ, chỉ cần họ có thể xua đuổi hết kẻ địch trước mặt thì công chúa sẽ còn có khả năng sống sót.
Hiện tại trong mắt họ chỉ có một mục tiêu, đó chính là thành Kinh Mặc, chỉ cần họ đánh giết tới dưới thành thì sẽ có người có thể cứu được công chúa của họ.
Đúng vậy, hiện tại họ chính là chiến đấu vì công chúa, trong khi công chúa vì để cho họ có một chút hi vọng sống mà ngay cả tính mạng của mình cũng đều không để ý tới thì họ chỉ muốn chiến đấu vì công chúa...
Trong lúc nhất thời, những binh sĩ Đại Lương xâm nhập doanh trại của Tử Húc biến thành sát thần, đi qua chỗ nào cũng thây ngang khắp đồng, không ai dám cản.
Mà giờ khắc này, phía trêи cổng thành thành Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh từ xa nhìn về phía doanh trại Tử Húc, nhìn đoàn binh sĩ Đại Lương đang vây thành chùm mà chậm rãi đi về phía thành Kinh Mặc.
“Làm được việc.” Giọng nói trầm thấp, lúc này Lãnh Ninh và Tô Diễn đang quan sát cuộc chiến trêи mặt đều tươi cười hơn một chút, nhưng lập tức nụ cười kia liền bị sự lo lắng xâm chiếm.
Hiện tại công chúa, Lãnh Tố và cả đội tinh nhuệ công chúa Kinh Mặc dẫn đi kia đang bị mắc kẹt trong vòng vây, muốn đánh giết trở lại thành Kinh Mặc là rất khó.
“Ta đi nghênh đón công chúa.” Rốt cuộc Lãnh Ninh vẫn không giữ được bình tĩnh, cho dù là Kinh Mặc hay là Lãnh Tố, một trong hai người có một người xảy ra vấn đề thì Thiên Sơn cũng sẽ không tha cho mình, nhưng bây giờ hai người họ đều ở trại địch, hắn ta lại chỉ có thể nhìn từ xa.
Lãnh Ninh đi hai bước, quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên Khánh hỏi một câu: “Trần tướng quân, ngươi cảm thấy bây giờ ta đi có được không?”
Lãnh Ninh vẫn luôn thần phục Tống Vĩnh Kỳ cho nên trong lòng vẫn khinh thường Trần Nguyên Khánh, nhưng lần này lại sẵn lòng hỏi hắn ta một tiếng.
Nguyên nhân trái lại rất đơn giản, Trần Nguyên Khánh yêu chiều công chúa Kinh Mặc cỡ nào họ rõ ràng nhất. Nhưng hiện tại công chúa Kinh Mặc bị vây trong cảnh nguy hiểm, hắn ta vốn dĩ nên là người sốt ruột nhất, thế nhưng bây giờ hắn ta lại bình tĩnh giống như không nhìn thấy.
Điều này quá không bình thường...
“Thời cơ chưa tới.” Trần Nguyên Khánh nhìn Lãnh Ninh vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng khẽ phun ra bốn chữ.
“Nếu như chờ đợi thêm nữa, phía công chúa an nguy khó dò...” Lãnh Ninh sốt ruột nói, đôi mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía doanh trại địch, nơi đó Kinh Mặc đang dẫn theo các binh sĩ chém giết.
Trần Nguyên Khánh lại không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng quan sát, nhìn đám người Kinh Mặc dẫn theo bị binh sĩ Tử Húc tầng tầng lớp lớp vây quanh, vòng vây kia càng ngày càng lớn, nhưng vẫn đang thong thả đi về phía trước.
Bởi vì một câu “thời cơ chưa tới” của Trần Nguyên Khánh mà Lãnh Ninh không dám tùy tiện xuống dưới, cũng không ngừng bước đi trêи thành, đi đến nỗi khiến lòng người đều nôn nóng không thôi.
“Lãnh tướng quân, ngươi yên tâm, Kinh Mặc không chỉ là công chúa của chúng ta mà còn là vương phi tương lai của họ, chỉ cần Tử Húc muốn làm thông gia với chúng ta thì hiện tại công chúa Kinh Mặc là lựa chọn duy nhất.” Tô Diễn bị Lãnh Ninh đi đi lại lại hoang mang lo sợ, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hắn ta nói.
Lãnh Ninh lần nữa sửng sốt, hắn ta coi như hiểu rõ vì sao Thiên Sơn hay chửi mình đần, hắn ta đã quên hiện tại Tử Húc muốn cầu họ hòa thân.
Hiện tại trong hoàng thất chỉ có hai nữ hài, một người là Kinh Mặc, một người khác là tiểu quận chúa An Dật của Trấn quốc phủ Vương gia, tiểu quận chúa An Dật năm ngoái đã xuất giá.
Nếu như Tử Húc muốn hòa thân với Đại Lương thì tất nhiên sẽ không làm tổn thương đến công chúa một chút nào.
Lãnh Ninh trừng mắt liếc Trần Nguyên Khánh, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy, thật sự là còn ra vẻ cao thâm, chẳng qua hắn ta quan tâm quá sẽ bị loạn nên nhất thời không nghĩ ra mà thôi.
“Trần tướng quân, lúc nào chúng ta ra tay? Hiện tại người của chúng ta đều chờ xuất phát.” Lại đợi một hồi lâu, vòng vây to lớn ở