“Hồ đồ.” Trần Nguyên Khánh trừng mắt nhìn Kinh Mặc theo bản năng.
Nếu như bình thường công chúa gióng trống khua chiêng tìm một người thì không sao, nhưng mà bây giờ hôn sự đã định, công chúa muốn tìm người, lại còn là ân nhân cứu mạng mình, quan trọng hơn lại là một nam nhân, đây không phải là vã vào mặt vị Tử Húc Quốc đó sao?
"Trần thúc, con đã hy sinh rất nhiều cho Đại Lương, bây giờ con chỉ muốn làm một việc theo ý mình cũng không được sao? Con không có ý gì khác, chỉ cần biết hắn còn sống hay không, con..." Kinh Mặc không biết phải nói thế nào, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, nhưng rốt cuộc là vẫn chưa hạ quyết tâm.
Khi biết hôn sự đã được định, nàng mới nhận ra rằng nếu như bây giờ mình không ra tay thì sau khi đến Tử Húc Quốc, không thể tự do tự tại xử lí mọi việc được nữa.
Trong lời nói của Kinh Mặc mang một chút bi thương, thành công khiến Trần Nguyên Khánh mềm lòng.
Ai cũng biết hắn cưng chiều Kinh Mặc nhất, nghĩ đến Kinh Mặc cũng chỉ là tìm người, sẽ không có chuyện gì khác, cho nên hắn cũng đồng ý, dù sao vẫn có hắn ở bên cạnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn tin mình có thể bảo vệ được nàng.
"Người cứu con hôm đó chắc chắn biết con là Kinh Mặc, có lẽ hắn là người Tử Húc, cho nên thúc nhờ Lý Tuân thúc thúc đi tìm đi, nhất định phải tìm được người đó." Kinh Mặc thấy biểu hiện buông lỏng của Trần Nguyên Khánh, tranh thủ dặn dò.
“Lấy danh nghĩa của ta đi.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói.
Kinh Mặc mỉm cười, hỏi một câu: "Lấy danh nghĩa của Trần thúc và danh nghĩa của con có cái gì không giống nhau sao?"
Ai cũng biết Trần Nguyên Khánh là quân sư của công chúa Kinh Mặc, hai người vừa là thầy trò vừa là bạn. Ai cũng biết Trần Nguyên Khánh cưng chiều công chúa Kinh Mặc nhất.
“Vậy phía bên phủ Thành Vương, chúng ta có cần hỏi trước một tiếng không, dù sao Thành Vương cũng là phu quân tương lai của con, đừng vì một người chỉ có duyên gặp một lần mà hai người hiềm nghi cả đời.” Trần Nguyên Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng Kinh Mặc lại lắc đầu.
"Trần thúc, cho dù con đã gả cho người ta hay chưa thì con cũng là người độc lập, con không cần phải nhìn sắc mặt của Thành Vương, cũng không cần phải chú ý đến tâm tình của hắn."
"Kinh Mặc, thép đã qua mài giũa thì dễ gãy, sau này sống chung với phu quân của con thì phu thê hòa thuận mới tốt." Trần Nguyên Khánh có chút hối hận vì những năm qua mình đã quá nuông chiều Kinh Mặc, không kiêng dè gì cả, chỉ cần phu quân của nàng bảo thủ một chút, hai người nhất định sẽ không hòa thuận.
“Trần thúc, nam nhân của Kinh Mặc không phải là một nam nhân bình thường, không chịu được sự mạnh mẽ của con thì đừng làm nam nhân của con.” Kinh Mặc không hề cho là đúng, khi nói lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Trần Nguyên Khánh không nhịn được vỗ vai nàng, hắn thực sự rất hy vọng người nam nhân đó thành tâm đối xử tử tế với cô nương thẳng thắn, lương thiện này.
Trần Nguyên Khánh cuối cùng cũng chịu thua. Đương nhiên đối mặt với yêu cầu của Kinh Mặc, hắn hiếm khi không nhượng bộ.
Tin tức trưởng công chúa Kinh Mặc tìm kiếm nam nhân mặc áo đen xuất hiện trêи chiến trường ngoài thành Kinh Mặc nhanh chóng lan truyền ra các nước khác...
Có người trong cuộc tiết lộ rằng nam nhân mặc áo đen đó đối với công chúa có ơn cứu mạng, còn có người nói rằng công chúa đối với người đó là nhất kiến chung tình, nhiều tin đồn khác nhau, lan truyền đến thành Kinh Mặc, cũng truyền đến Cảnh Thành.
Kinh Mặc trong thành Kinh Mặc không hề quan tâm, nàng chỉ muốn biết hắc y nam tử còn sống hay không, sinh tử an nguy của hắn vẫn là mối quan tâm của nàng.
Mà trong phủ Thành Vương Cảnh Thành, mây đen dày đặc kể từ ngày tin đồn lan truyền đến, có khả năng xảy ra gió táp mưa sa bất cứ lúc nào.
"Vương gia, người công chúa tìm chính là ngài, ngài không cần vì việc này mà tức giận, ngay cả cơm cũng không ăn, ngài đói sẽ hại thân thể, sao mà đi rước dâu được?" Bình thường chịu phạt nhiều nhất nhưng cũng có thể tận tình khuyên bảo đúng tâm tư tiểu gia nhà mình nhất.
Bọn họ đã có kinh nghiệm rồi, khi tiểu gia tức giận thì chỉ có công chúa Kinh Mặc mới có thể khiến tiểu gia nhà mình bớt giận, nhưng lần này, tiểu gia tức giận là bởi vì công chúa Kinh Mặc, cho nên có thể bớt giận hay không, bọn họ cũng không xác định được.
"Người nàng ấy tìm là tên nam nhân mặc áo đen, rõ ràng nàng ấy đã có giao kèo với ta, thế mà nàng ấy còn dám trắng trợn tìm người, nàng ấy ngang nhiên cho ta một cái sừng, nữ nhân đáng ghét này, đợi ta gặp nàng, phải bóp chết nàng." Hứa Kế Thành nôn nóng nói, mắt sáng lấp lánh như vì sao, hung dữ liếc nhìn Dạ Tam trước mặt mình, cứ như thể Dạ Tam là thù địch của hắn.
"Chủ nhân, ngài đừng tức giận nữa, mặt sẽ có nếp nhăn, vị tướng quân áo