“Vương gia, Dạ Nhất là yêu thương chủ nhân, nếu như hắn ra tay có khi đã lấy mất nửa cái mạng của ngài rồi, công chúa Kinh Mặc đúng là không có chút tình cảm nào.” Dạ Tam không đành lòng nên lên tiếng khuyên ngăn, nhưng Hứa Kế Thành lại không thèm nghe.
Dạ Nhất chỉ có thể tuyệt vọng rời đi, nếu như chọc mù mắt rồi thì hắn sẽ trở thành kẻ tàn phế, nhưng mạng của hắn là do vương gia cứu, hắn không thể làm trái lệnh của vương gia.
Hứa Kế Thành nhìn bóng Dạ Nhất chậm rãi đi đến cửa đại điện, đằng sau bóng dáng cô đơn ấy là vẻ tuyệt vọng.
“Khoan đã, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, làm cho Kinh Mặc tin tưởng ngươi một lần nữa, cho dù nàng ấy muốn ngươi làm cái gì ngươi đều phải làm cho ta. Nếu ngươi không lấy được sự tin tưởng của Kinh Mặc, không thể trung thành, vậy thì ta cũng không cần thị vệ như ngươi nữa.” Cuối cùng Hứa Kế Thành cũng mở miệng, lời nói của hắn cho Dạ Nhất thêm hy vọng, nhưng những lời tiếp theo của Hứa Kế Thành cũng làm cho hy vọng ấy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một sợ mỏng manh, yếu ớt.
“Thuộc hạ sẽ đi làm, nhưng nếu đến lúc đó công chúa và chủ nhân lại…” Trong lòng Dạ Nhất vẫn lo lắng như cũ, nếu giữa chủ nhân và công chúa Kinh Mặc lại xảy ra xung đột, lòng hắn chắc chắn vẫn chọn chủ nhân bên này.
“Cho dù nàng ấy muốn lấy mạng ta ngươi cũng phải ra tay, đây mới là việc mà một thị vệ nên làm.” Hứa Kế Thành chầm chậm nói, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng kiên định.
“Nhưng mà…” Dạ Nhất còn muốn nói tiếp, nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế hắn muốn được ở bên cạnh chủ nhân, cho dù chỉ để báo đáp ơn cứu mạng của chủ nhân.
“Không có nhưng nhị gì hết, sau này ngươi chính là thị vệ của nàng ấy.” Hứa Kế Thành mở miệng, cắt đứt toàn bộ hy vọng trong lòng của Dạ Nhất, Dạ Nhất nhìn Hứa Kế Thành, dáng vẻ toát ra sự cô đơn.
Hắn hiểu được ý của chủ nhân, từ nay về sau hắn không phải thị vệ phụng mệnh bảo vệ công chúa Kinh Mặc mà hắn chính là thị vệ của nàng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình nàng.
“Đi đi, nếu như nàng không muốn giữ ngươi lại, thì ngươi tự biết chọc mù hai mắt của mình đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ta nữa.” Hứa Kế Thành nói xong thì tiếp tục ăn cơm, chỗ canh còn thừa cũng vô cùng ngon miệng, hắn cầm bánh bao chấm vào canh, đó là món ăn ngon mà từ trước tới giờ hắn từng ăn.
Dạ Tam có chút không thể tin vào đôi mắt của mình, chủ nhân của hắn, chủ nhân rất kén ăn của hắn, chủ nhân mà ngay cả ăn bắp cải cũng chỉ ăn phần bên trong nhất của hắn lại đang ăn đồ ăn chấm với canh thừa một cách rất ngon miệng.
Chỗ đồ ăn nguội lạnh kia là thức ăn thừa của công chúa Kinh Mặc…
“Chủ nhân, ngài chờ một chút, Dạ Nhị sẽ lập tức mang đồ ăn tới, những đồ ăn kia đều nguội lạnh cả rồi, dạ dầy của ngài không tốt, ngài…” Dạ Tam mới nói có hai câu, Hứa Kế Thành đã trừng mắt nhìn hắn một cái, lời nói đã đến miệng cuối cùng lại không thốt ra được, đành trơ mắt nhìn vương gia của bọn họ ăn cơm thừa canh cặn giống như đang thưởng thức của ngon vật lạ.
Lúc Dạ Nhị vui vẻ bê đồ ăn lên Hứa Kế Thành đã ‘cơm no rượu say’ nằm trêи chiếc sập mềm mại đọc sách, dáng vẻ giống như một con mèo đã ăn no.
“Vương gia, ngài…” nếu không phải số cơm canh nguội lạnh lúc trước còn thừa lại rất ít thì Dạ Nhị cũng không dám tin vương gia của mình lại ăn chỗ đồ ăn thừa đó.
“Ồn ào quá, mau đi xem tình hình bên phía vương phi đi, ta còn đang chờ Chu Thị báo tin vui cho ta đây.” Hứa Kế Thành không thèm nhìn Dạ Nhị lấy một cái đã nhẹ giọng nói.
Trêи mặt của Dạ Nhị và Dạ Tam chỉ còn là tan vỡ, nếu không phải bọn họ biết vương gia của bọn họ đã có tình cảm sâu đậm với công chúa Kinh Mặc nhiều năm nay thì bọn họ thật sự hoài nghi, không biết có phải giữa công chúa Kinh Mặc và vương gia của bọn họ có thâm thù đại hận hay không.
Rõ ràng là người trong lòng yêu thương nhất nhưng lại cố tình tỏ ra lạnh lùng giống như kẻ thù…
“Vương gia, hoàng thượng bên kia tuy rằng vẫn kiêng dè vì ngài và công chúa ở bên nhau, nhưng ngài làm như vậy cũng hơi quá đáng, công chúa, nàng ấy…” Dạ Nhị còn nhớ rõ chuyện hôm qua khi vương gia muốn có được sự tha thứ của công chúa Kinh Mặc, nhịn không được lên tiếng, nhưng Hứa Kế Thành không muốn nghe, vẫn nằm đọc sách, giống như tất cả mọi thứ về Kinh Mặc đều không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn chỉ là một người ngoài chờ xem náo nhiệt.
Cả ba người Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam đều hiểu rõ tính tình của Hứa Kế Thành, họ biết có khuyên nữa cũng vô ích cho nên đành ngoan ngoãn rời đi.
“Bản lĩnh của công chúa Kinh Mặc chúng ta đều đã thấy