Kinh Mặc vô cùng tức giận, đám thị thϊế͙p͙ cũng không dám lộn xộn, bởi vì bọn họ chưa từng thấy Kinh Mặc cuồng loạn như vậy.
“Kinh Mặc, đừng làm loạn nữa, nghe lời.” Trần Nguyên Khánh nằm rũ rượi trêи giường, dùng hết sức nói với Kinh Mặc. Nhưng Kinh Mặc một mực đứng ở đầu giường hắn ta và khóc nỉ non. Từ trước đến nay, nàng luôn được người khác yêu thương, chiều chuộng chưa từng chịu uất ức lớn như vậy.
"Trần thúc, thúc cứ ở lại chỗ con. An Nhiên sẽ đến nhanh thôi. Chất độc trêи người thúc rất kỳ lạ. Đại phu đã nói thúc sẽ không tỉnh lại, con..." Nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Trần Nguyên Khánh, trong lòng Kinh Mặc càng day dứt hơn.
"Ta ở Cảnh Thành. Con chỉ cần ra khỏi phủ là có thể tìm thấy ta. Hà tất giữ ta ở lại đây để tranh hơn thua với đám nữ nhân đó? Hơn nữa, ta chỉ tạm thời rời đi, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, con còn phải ở bên cạnh Trần thúc đi khắp núi sông.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng khuyên nhủ. Nhưng vừa dứt lời, máu lại trào ra khóe miệng, máu đỏ sẫm, làm khóe mắt Kinh Mặc cay cay. Nàng vội vàng đưa tay lên lau, còn chưa chạm vào mặt Trần Nguyên Khánh, hắn ta đã ngã xuống giường, lần nữa lại rơi vào hôn mê.
"Trần thúc, Trần thúc, thúc yên tâm, chỉ cần Kinh Mặc con ở Thành Vương phủ một ngày, thúc sẽ ở trong căn phòng này một ngày. Nếu phải đi, chúng ta cùng rời đi." Kinh Mặc thấp giọng nói, nước mắt không khỏi chảy ra.
Nếu Trần Nguyên Khánh tỉnh lại, hắn ta nhất định sẽ khuyên nhủ Kinh Mặc đừng hành động theo cảm tính. Nhưng hắn ta đang hôn mê, không ai khuyên được Kinh Mặc. Khi Kinh Mặc một mình trông coi Trần Nguyên Khánh, trong lòng nàng lại dâng lên một chút oán hận. Nàng cho rằng tất cả mọi chuyện đều trách Thành Vương, đều trách đám nữ nhân nhiều chuyện kia của hắn.
Lúc Lãnh Tố trở lại trời đã rất khuya. Mặt nàng mang vẻ lo âu nhìn Kinh Mặc, do dự không nói thành lời.
“Là do đám nữ nhân ở Quần Phương viên ra tay à? Chu thị?” Khi đám nữ nhân đó đánh giết vào viện của nàng, trong lòng nàng đã có câu trả lời.
“Không phải, có thể là người ở trong hoàng cung đó.” Lãnh Tố nhẹ giọng nói.
"Chắc chắn?"
Lãnh Tố không trả lời, nhưng Kinh Mặc cũng biết rõ, người Phi Long Môn đã ra tay thì kết quả nhất định là xác thực.
"Công chúa, không phải là người đó với đám nữ nhân trong hậu viện chúng ta cấu kết đó chứ? Nếu không, bọn họ sẽ không đến nhanh như vậy. Bọn họ làm muội có cảm giác như mọi chuyện đã được mưu tính từ lâu." Lãnh Tố nghiêm túc phân tích với Kinh Mặc. Kinh Mặc nhìn Lãnh Tố và chậm rãi gật đầu.
"Muội nghe nói Trần thúc đã tỉnh lại, sao lại hôn mê nữa rồi? Đại phu đã đến chưa? Nói thế nào?" Lãnh Tố nhìn Trần Nguyên Khánh đang nằm trêи giường, sắc mặt ngày càng tái nhợt, quan tâm hỏi.
"Đại phu đã tới. Chất độc rất kỳ lạ, đợi An Nhiên tới mới biết được, nhưng hẳn là An Nhiên có thể giải được độc. Chỉ là vừa rồi, sau khi Chu thị đến Trần thúc đã tỉnh lại, mặc dù thời gian không lâu."
"Công chúa, nhất định là bọn họ cấu kết, Chu thị mới có thể có thuốc làm cho Trần thúc tạm thời tỉnh lại, nếu không Trần thúc sẽ không trùng hợp mà tỉnh lại như vậy."
“Ta biết.” Kinh Mặc nhẹ giọng đáp. Trong lòng nàng vẫn đang nghĩ liệu có thể lấy được thuốc giải từ chỗ của Chu thị hay không. Tuy rằng An Nhiên có thể giải được độc, nhưng độc tố trong cơ thể bớt một ngày thì đỡ một ngày.
“Lãnh Tố, ta phải đi gặp Chu thị, muội ở đây trông coi Trần thúc.” Kinh Mặc nói xong liền rời đi. Đối với nàng mà nói, Trần thúc là người thân giống như phụ hoàng và mẹ nàng. Nếu ở chỗ Chu thị có thể có thuốc giải, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nàng biết rõ Chu thị muốn điều gì nhất bây giờ, nàng sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của Chu thị nếu Chu thị đủ thông minh.
Nhưng Kinh Mặc không ngờ rằng, đến nói chuyện Chu thị cũng không muốn nói chuyện với nàng. Lý do cũng khiến Kinh Mặc tức giận. Chu thị nói cho dù nàng ta có thuốc giải, nàng ta cũng sẽ không cứu một nam nhân đã làm loạn hậu viện Thành Vương phủ. Nàng ta còn nói sự tồn tại của Trần Nguyên Khánh chính là sỉ nhục của Thành Vương. Nàng ta yêu Thành Vương, vì vậy nàng ta căm ghét tất cả những nam nhân khiến cho danh tiếng của Thành Vương bị vấy bẩn.
Những lời như thiêu như đốt khiến Kinh Mặc không còn đường đáp trả lại.
Là nàng đã không cho Trần Nguyên Khánh một thân phận thích hợp để ra vào hậu viện. Là nàng đã mời Trần thúc ở phòng mình ăn cơm. Là nàng nhất quyết muốn giữ Trần thúc ở lại phòng mình. Trần thúc không làm gì sai. Là chính bản thân nàng làm Trần thúc mang tiếng xấu. Sau khi bị từ chối, trong lòng Kinh Mặc chỉ có sự oán hận. Những người mà nàng đã từng đối xử tử