Giọng nói điên cuồng, gương mặt trở nên vặn vẹo, dồn sức đánh Kinh Mặc, giống như dùng hết sức mình để đánh ngã Kinh Mặc rồi giết chết vậy.
Chu Thị chẳng hề màng đến đứa bé trong bụng, liều mạng đánh Kinh Mặc.
Kinh Mặc nghiêng người tránh nàng ta, nhưng cái động tác nhẹ nhàng, bỗng đột nhiên thấy hoảng hốt.
"Chu Thị, giữa chúng ta không có thù hận nào lớn thế này, thân phận của ngươi không thể làm vương phi được." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, giơ tay lên lau ngực mình, đây là cảm giác chưa từng có, giống như trái tim mất khống chế vậy.
"Vốn dĩ ta có thân phận để xứng với Vương gia, nhưng đều bị ngươi hủy hoại rồi. Giờ đây, khó khăn lắm ta mới lọt vào mắt Vương gia nhưng lại bị ngươi hủy tiếp, Kinh Mặc, đời trước ta và ngươi là kẻ thù, đời này không chết không thôi." Vì tức giận nên gương mặt của Chu Thị rất dữ tợn, Kinh Mặc thấy trong đôi mắt nho nhỏ trêи gương mặt sưng to đầy căm hận.
Kinh Mặc nhìn Chu Thị, nhất thời không hiểu ý của nàng ta.
Nàng hủy thân phận, hủy tình yêu của nàng ta sao?
"Tống Kinh Mặc, ngươi đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên. Mười năm trước, là ai lợi dụng ta để đánh thắng trận chiến đầu tiên trong đời? Ngươi đã quên ta sợ hãi bị trói dưới cờ, ngươi quên là vì phụ thân ta không phải là thành chủ nữa, ta cũng không phải là tiểu thư phủ thành chủ cao cao tại thượng nữa, tất cả đều bị hủy hoại trong tay ngươi."
"Đúng, ngươi thông minh hơn ta, tài nghệ của ta không bằng người khác, ta tin nhầm kẻ địch, tất cả đều là lỗi của ta thì ta chịu. Ta chưa từng nghĩ đến báo thù, nhưng sao lại là ngươi gả vào vương phủ khi mà cuối cùng Vương gia đã thích ta? Sao lại là ngươi? Ta tưởng ta có thể hơn ngươi, nhưng ngươi thông minh như thế, dù chàng ấy đối xử với ngươi không tốt mà ngươi vẫn bằng lòng nghĩ kế cho chàng. Chàng là người thế nào, ta biết rõ nhất. Chàng sẽ đối tốt với ngươi vì cảm kϊƈɦ ngươi. Biết tại sao ta bị đánh không? Vì ta cướp tôm của ngươi..." Chu Thị to giọng khóc lóc kể lể, nước mắt chảy xuống dọc theo gò má bầm tím, đó là sự đau lòng và tuyệt vọng không thể diễn tả được.
Kinh Mặc nhìn người phụ nữ không hết hình tượng trước mặt, trong lòng nghĩ đến cô bé bị mình lừa đốt kho lương năm đó - Chu Nhu Gia.
"Nếu người đó yêu ngươi thật thì người khác không cướp được, là ngươi quá tự ti. Trong tình yêu, ta thua ngươi." Kinh Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt, tay nàng ôm lên phần bụng nhô lên, trong lòng đầy chua xót.
Giao tranh giữa hai người, nhiều năm trước Tống Kinh Mặc nàng thắng, nhưng mười tám năm sau, nàng thua Chu Nhu Gia.
Vì trong bụng nàng ta đã có cốt nhục của Hứa Kế Thành.
"Tống Kinh Mặc, ngươi không biết dáng vẻ khoe khoang của ngươi lúc này khiến người ta căm hận thế nào đâu. Đừng tưởng lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa được ta, ta sẽ không tin ngươi nữa." Chu Nhu Gia cười đi tới chỗ Kinh Mặc, Kinh Mặc sợ hãi khi bị ánh mắt ác độc của nàng ta liếc qua, nên né đi theo bản năng, nhưng nàng vừa lui ra sau một bước thì loạng choạng ngồi xổm xuống.
Trong lòng nàng hoảng sợ, chân mềm oạt, nàng giơ tay định vịn đồ để đứng dậy, nhưng bàn tay nàng không có sức lực nào.
Nàng biết mình trúng chiêu của Chu Nhu Gia rồi, nàng tin mình quá, quá tin Phi Long Môn.
Sự chuẩn bị của Chu Thị, chắc là từ khi gặp mình lần trước...
Một lần nữa cẩn thận cách mấy vẫn sơ hở, trúng chiêu một lần nữa.
Cũng may, giờ đang ở Thành Vương phủ, nàng định gọi thủ vệ bên ngoài thì Chu Nhu Gia cười, tiếng cười đó như vang vọng từ địa ngục, khiến lòng người lạnh lẽo.
"Tống Kinh Mặc, ngươi không cần tốn công đâu, không ai nghe thấy lời ngươi, vì ngươi không nói được. Bây giờ, ngươi chính là con cá trêи thớt của ta, ta muốn cắt thế nào thì cắt." Chu Thị chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Kinh Mặc đang vẫy vùng, mặt đầy sung sướиɠ.
"Chu Nhu Gia, ngươi đừng làm bậy, đây là Thành Vương phủ, ta mà xảy ra chuyện thì ngươi không thoát nổi xử phạt đâu." Kinh Mặc hét lên, nhưng y như lời Chu Nhu Gia, ngay cả giọng nói của mình nàng cũng không nghe được.
"Yên tâm, mọi người đều nghĩ chúng ta lấy mạng đổi mạng thôi." Chu Thị nhỏ giọng nói, trêи gương mặt vặn vẹo là một nụ cười quái dị.
"Thấy ngươi sắp chết rồi, trước khi chết ta cho ngươi biết rõ một chút. Hôm qua ngươi đã tính xong, nếu thế công của thích khách của hoàng thượng quá hung mãnh, Phi Long Môn của ngươi không chống được thì sẽ châm lửa đốt