Bạch Vân và Nguyễn Thanh ngồi đối diện nhau. Bầu trời ban đêm se se lạnh, những áng mây dày đặc lững thững trôi trên bầu trời vẫn không che phủ được vầng sáng lan tỏa của ánh trăng. Những tiếng nổ kêu lộp bộp của đóm lửa đang cháy giữa khu rừng làm không gian nơi đây thêm phần lãng mạn. Bạch Vân và Nguyễn Thanh ngựa không ngừng vó, chạy từ Cổ thành đến khu rừng này mới dừng lại nghỉ ngơi. Cột Hắc Thiên mã vào một gốc cây cho nó gặm cỏ, cả hai lúc này mới chợt nhớ: vì lên đường quá gấp gáp mà không có chuẩn bị lương khô mang theo, chỉ có một giỏ nước được tên tiểu nhị treo trên lưng ngựa mà thôi. Nhưng như thế không làm khó được Bạch Vân, gã tìm kiếm xung quanh thì bắt được một con thỏ. Gã lấy thanh kiếm của Nguyễn Thanh “làm” một chút rồi mang lên nướng, Nguyễn Thanh cũng giúp gã tìm những cành cây khô rồi dùng đá lửa nhóm một đống lửa nhỏ.
Bạch Vân vừa nướng thỏ vừa nói:
“Thanh kiếm này của muội sao?”
Nguyễn Thanh hỏi lại:
“Sao thế?”
Bạch Vân nhìn nàng nói:
“Trên kiếm có khắc ba chữ: Nguyễn Thanh Trúc.”
Nguyễn Thanh cười:
“Đó là tên muội.”
Bạch Vân giả vờ giận:
“Muội định giấu ta đến bao giờ?”
Nguyễn Thanh, không phải là Nguyễn Thanh Trúc mới đúng. Nàng cười nói:
“Ca ca có hỏi tên của muội bao giờ đâu?”
Thấy Bạch Vân cười cười, nàng cũng không muốn giỡn nữa. Nhớ tới Kiều Tam Nương, nàng nhìn Bạch Vân nói:
“Bạch ca ca, chúng ta không từ mà biệt, Kiều tỷ tỷ sẽ lo lắng lắm đấy.”
Bạch Vân nhớ lại vấn đề này thì chau mày, gã lắc đầu nói:
“Theo muội kể thì Kiều tỷ tỷ ra ngoài hẳn là có việc riêng, mà chúng ta trước sau gì cũng phải rời đi. Lần sau nếu gặp lại, cáo lỗi một tiếng là được.”
Bạch Vân nhìn gương mặt kiều diễm của Nguyễn Thanh Trúc sau ánh lửa mà thấy xao xuyến trong lòng, có được một người con gái xinh đẹp như vậy kề bên thì thật là không còn mong muốn gì hơn nữa. Nguyễn Thanh Trúc thấy gã nhìn mình không chớp mắt thì lảng sang chuyện khác:
“Bạch ca ca, thật ra ca ca đến Mai Hoa cung là có chuyện gì thế?”
Không trả lời mà Bạch Vân đứng dậy, gã đưa cành cây đang xiên con thỏ cho Nguyễn Thanh Trúc cầm rồi ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Nội công của Bạch Vân khá thâm hậu, chỉ cần một tiếng động nhỏ là gã cũng nghe ra được. Gã cầm thanh kiếm lên, đi đến trước vài bước nói:
“Kẻ nào? Mau lăn ra đây.”
Bạch Vân bây giờ khá cuồng ngạo. Buổi trưa, gã nhận ra võ công của mình cũng khá nên nói chuyện rất lớn gan, không kiêng nể ai cả. Phía sau thân cây to có một người đi ra, người này đi đến trước mặt Bạch Vân cười nói:
“Tiểu tử, giao tấm bản đồ cho lão phu, lão phu sẽ để cho ngươi hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp cùng mỹ nhân.”
Nguyễn Thanh Trúc thấy có người cũng chạy đến đứng sau lưng Bạch Vân. Nhìn ra mới nhớ, đó chính là lão già lúc trưa muốn ám toán nàng. Nghe lão nói chuyện không giữ mồm giữ miệng gì cả, nàng liền muốn xuất thủ. Nhưng Bạch Vân đưa tay ngăn lại. Gã rút kiếm ra, muốn thay Nguyễn Thanh Trúc cho lão già kia nếm mùi thống khổ. Bất quá rút kiếm ra rồi thì gã mới nhớ là bản thân chưa có học qua kiếm pháp nên gã đứng đực ra đó, vẫn chưa xuất chiêu. Mà một màn rút kiếm của gã cũng làm Nguyễn Thanh Trúc cùng Trần Minh Trí kinh ngạc không thôi. Gã rút kiếm mà kéo từ từ ra, thật chậm, thật nhẹ nhàng trong giống như lần đầu tiên sử dụng vậy. Nguyễn Thanh Trúc nghĩ: “Bạch ca ca đến giây phút này mà còn đùa được.” Trần Minh Trí sau khi kinh ngạc thì khuôn mặt lại giật giật luôn mấy cái, lão nghĩ tên tiểu tử này thật xem thường lão quá mức, lại dám đùa giỡn trước mặt lão. Bạch Vân nếu biết được suy nghĩ của hai người chắc cười ầm lên một phen. Quả thật là lần đầu tiên gã sử dụng kiếm, gã rút kiếm ra mà cứ thấy “sao lại dài thế?”, gã sợ bị đứt tay nên tay trái nắm ở giữa vỏ kiếm, vì thế khi gã rút kiếm mà hai tay dang cả ra, cái bộ dáng trông rất khôi hài.
Trần Minh Trí không còn xem thường Bạch Vân nữa, lúc trưa đã giao thủ qua nên lão biết rất khó bắt giữ được Bạch Vân. Lão phóng người đến, dùng phán quan bút điểm liền ba phát. Mỗi phát đều nhắm mặt, ngực và bụng dưới ba nơi yếu hại trên người Bạch Vân. Bạch Vân thấy gót chân phải của lão nhón lên thì biết lão muốn xuất thủ, gã liền nhảy bổ tới chém một nhát kiếm. Lão Trần thấy Bạch Vân không phòng thủ mà lại tấn công thì nghĩ tiểu tữ này muốn lưỡng bại câu thương đây mà. Lão nào cho gã được toại nguyện, nhát kiếm vừa tới liền lạng người né tránh, thế nhưng lại thấy một kiếm nữa quét ngang. Lão lộn một vòng né tránh nhưng vẫn bị Bạch Vân theo sát, không cho lão có cơ hội phản công. Bạch Vân mỗi kiếm chém ra như mấy thằng đâm thuê chém mướn đang cầm mã tấu đi chém người đòi nợ ở kiếp trước của gã vậy. Không có chiêu thức hay nguyên tắc nào, biến hóa lại càng không có nốt, gã chỉ nhờ vào nội lực hùng hậu cùng sự di chuyển ảo diệu của khinh công mà thôi. Tuy mỗi nhát kiếm đều đơn giản nhưng kình khí phát ra theo mỗi