Tên râu quai nón mặt hầm hầm bước tới. Hắn vừa đi vừa gãi lưng, dường như trong người đang rất ngứa ngáy. Đứng cách Bạch Vân khoảng một trượng, hắn nói:
“Tiểu tử, ta đang muốn tìm người trút giận đây.”
Hồ Văn Kiệt đứng cách đó không xa nói:
“Phùng Bá, đừng gây thị phi nữa.”
Hồ Văn Kiệt thấy từ đầu đến cuối Bạch Vân chỉ là nạn nhân mà thôi. Hiện giờ bản đồ cũng không còn nằm trong tay Bạch Vân, hắn không muốn gây khó dễ làm gì nữa. Hai lần đều để tuột tấm bản đồ khỏi tay trong gang tấc, tâm ý của hắn đã bị suy giảm không nhỏ. Tuy nhiên hắn không phải người có thù không báo. Bản thân không chiếm được, kẻ khác đừng hòng yên ổn mà hưởng thụ. Hắn muốn đến Nam Hạ thật nhanh, mang tin tức: “Đào gia trang ở Cổ Thành có được tấm bản đồ Nam Yên vương.”, lan truyền thật nhanh.
Tên râu quai nón – Phùng Bá, một bụng khí tức. Hắn như không nghe thấy lão đại của mình nói gì, vung cây đại đao đến tấn công Bạch Vân. Không ngờ Bạch Vân lạng người một cái đã đến trước mặt Phùng Bá rồi. Hắn ngẩn người, cây đại đao vung lên mới nửa đường đã sững lại vì ngạc nhiên về tốc độ của Bạch Vân. Hắn sở trường là sử đao, mà đao lại tượng trương cho sức mạnh và tốc độ. Trong các loại binh khí, đao được xem là loại bá đạo nhất.
Phùng Bá sau một thoáng ngẩn người liền lui lại hai bước, múa cây đao mấy vòng để phòng thủ. Nhưng Bạch Vân không thừa thế tấn công, chỉ đứng một chỗ nhìn hắn mỉm cười. Lúc này Hồ Văn Kiệt đã đến bên Phùng Bá, ba huynh đệ còn lại cũng lần lượt phi thân đến. Hồ Văn Kiệt nhìn Bạch Vân nói:
“Thật không biết sống chết, ngươi dám dương oai với chúng ta ư?”
Phùng Bá nói:
“Lão đại, tiểu tử này rất thú vị. Ngày sau đệ muốn đánh với hắn một trận.”
Hồ Văn Kiệt ngạc nhiên. Lão nhị của hắn thì hắn là người hiểu rõ nhất. Phùng Bá này nóng nảy như lửa, một khi đã nổi giận thì khó ai có thể ngăn cản. Vì bản tính này mà Ngũ hiệp huynh đệ của hắn, nhiều lần kế hoạch bị phá sản. Hắn không hiểu tại sao bây giờ Phùng Bá lại dễ dàng cho qua như vậy? Còn đang suy nghĩ, lại nghe Phùng Bá nói với Bạch Vân:
“Tiểu tử, ngày sau có dám đánh với ta một trận không?”
Bạch Vân cười nói:
“Tại hạ được người nhờ cậy, phải thực hiện xong mới có thể thoải mái mà làm việc khác được.”
Phùng Bá nói:
“Được! Một năm sau ở bến Tam Kiều, thế nào?”
Bạch Vân gật đầu nói:
“Một năm sau ở bến Tam Kiều.”
Phùng Bá cười vang rồi quay người đi. Hắn không muốn đánh bây giờ vì lão đại muốn lên đường ngay. Hơn nữa tiểu tử này dường như đang bị tình ái vây quanh, có đánh thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Hồ Văn Kiệt mỉm cười, lần đầu hắn thấy lão nhị của mình thích chí đến như vậy. Hắn cùng bốn huynh đệ quay người rời đi. Bạch Vân thấy Ngũ hiệp huynh đệ đến đây mà mặt mày kẻ nào cũng xám xịt, rõ ràng đã không đoạt được “tấm vải” mà gã ném ra. Gã thầm thấy buồn cười, muốn lấy đồ trong tay gã ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được. Vừa định trò chuyện cùng Nguyễn Thanh Trúc lại nghe tiếng Hồ Văn Kiệt vang vọng: “Thi độc lão nhân là kẻ tiểu nhân, các ngươi nên đề phòng.”
Nhìn bóng người khuất dần trong bóng tối. Bạch Vân thầm nghĩ mọi người không ai muốn làm người xấu cả, chỉ là cám dỗ trên cuộc đời này có quá nhiều mà thôi. Nguyễn Thanh Trúc cất tiếng làm đứt mạch suy nghĩ của Bạch Vân:
“Vân ca đang nghĩ gì thế?”
Bạch Vân thở dài nói:
“Huynh đang nghĩ… haha”
Nguyễn Thanh Trúc thấy Bạch Vân thở dài thì lo lắng không thôi, không biết lại có chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng khi thấy ánh mắt gã rất gian liếc liếc mình, nàng liền hiểu ra gã muốn trêu ghẹo nàng về cái cảnh xấu hổ khi nãy. Nàng dậm chân quay người đi lại nghe gã cười vang. Bạch Vân ngồi xuống bên đống lửa, chà chà trái ổi non vào ống quần nói:
“Muội nghĩ chúng ta nên đi tiếp hay không?”
Nguyễn Thanh Trúc liếc Bạch Vân một cái rồi cũng ngồi xuống, nàng nói:
“Bây giờ tấm bản đồ đã bị lấy đi, chúng ta không cần gấp gáp nữa. Muội nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi… huynh lại cười gì thế?”
Bạch Vân cười nói:
“Tấm bản đồ vẫn còn trong tay của huynh.”
Nguyễn Thanh Trúc giật mình kinh ngạc, rồi che miệng cười:
“Vân ca thật tinh quái quá.”
Bạch Vân chỉ cười mà không đáp. Tuy gã không tham tiền nhưng bọn người kia làm chuyện cướp giật, là đụng chạm đến niềm kiêu hãnh của gã. Nguyễn Thanh Trúc bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, nàng ngập ngừng hỏi:
“Vân ca, dường như huynh không biết dùng kiếm thì phải?”
Bạch Vân xòe tay nói:
“Một chút cũng không biết.”
Nguyễn Thanh Trúc cười nói:
“Nội công của huynh cũng khá. Nếu học được một bộ kiếm pháp tinh diệu, chắc chắn sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ.”
Bạch Vân nghe nàng nói liền thấy kì. Tại sao phải có thanh danh trên giang hồ làm chi? Sống tự do, thoải mái không phải là sảng khoái hay sao? Làm người nổi tiếng thật phiền phức và gò bó, không hợp với con người của ta đâu. Thấy Bạch Vân trầm tư, Nguyễn Thanh Trúc nghĩ gã thích thú vấn đề này. Nàng nói tiếp:
“Huynh thấy thanh kiếm của muội có đặc biệt không?”
Quả nhiên chuyện này làm Bạch Vân tò mò, gã hỏi lại:
“Thanh kiếm này rất quý phải không?”
Nguyễn Thanh Trúc lắc đầu đáp:
“Quý thì không hẳn, nhưng thanh kiếm này được chính tay Đồng cốc chủ của Thiên Hỏa cốc tặng uội đấy.”
Thấy Bạch Vân như người trong sương mù, Nguyễn Thanh Trúc giải thích:
“Dưới chân núi Thiên Hỏa có một sơn cốc. Đồng thúc thúc đến nơi đó sinh sống và đặt tên cho nó là Thiên Hỏa cốc. Đồng thúc