Nguyễn Thanh Trúc chưa kịp trả lời đã nghe tiếng ư ư. Nàng nhìn thì thấy người khuyết tật hoa tay múa chân trong rất đắc ý. Bạch Vân không biết phải nói thế nào, gã lắc đầu than:
“Thôi vậy, cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường.”
Một đêm yên tĩnh trôi qua. Bóng tối tan dần nhường chỗ cho từng tia nắng đang ló dạng phía chân trời. Bạch Vân vươn vai, hít thở làn không khí trong lành của ngày mới. Gã thấy Nguyễn Thanh Trúc còn đang say giấc cũng không đánh thức nàng, mấy ngày qua thật vất vả cho nàng quá.
Nguyễn Thanh Trúc thức dậy, nàng nghe thoang thoảng hương thơm của thức ăn. Nhìn thấy Bạch Vân đang nướng một con gà rừng thật to, nàng thấy rất hạnh phúc, hệt như cuộc sống của đôi phu phụ mới cưới vậy. Nhưng khi nhìn qua người khuyết tật còn đang ngủ say, nàng lại thấy buồn cười. Hắn lớn tuổi như vậy mà bộ dạng trông như trẻ nít. Nằm ngủ mà chân tay dang cả ra, chẳng có chút ý tứ gì cả. Nàng đến bên Bạch Vân nói:
“Vân ca, huynh không trách muội chứ?”
Bạch Vân cười nói:
“Muội nghĩ cho huynh, huynh sao lại trách muội chứ?”
Nguyễn Thanh Trúc thở dài nói:
“Nếu võ công của Vân ca cao cường hơn, cái hẹn một năm sau cũng có sáu phần nắm chắc.”
Bạch Vân mỉm cười, gã nói:
“Võ công của huynh cao cường chỉ để bảo vệ Trúc muội thôi.”
Bạch, Nguyễn hai người nhìn nhau cười, tình ý dạt dào không thôi. Một lúc sau, Bạch Vân đánh thức người khuyết tật, gã đưa cho hắn một cái đùi gà. Ba người dùng bữa sáng xong liền lên đường. Bạch Vân nghe danh Nam Hạ đã lâu, gã rất tò mò về nơi được xem là ngọa hổ tàng long này.
Gần giữ trưa cả ba người mới ra khỏi vách núi. Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc đi bộ, người khuyết tật ngồi trên con Hắc Thiên mã thích thú vô cùng. Cách lối mòn ấy chừng một dặm, có một chỗ bán trà giải khát cho khách qua đường. Trời nắng như thiêu đốt. Mấy tấm vải che cũng chẳng làm dịu bớt được cái nóng nhưng mà ở nơi hoang vắng như thế này, có thể ngồi uống mấy chén trà thật không có gì sánh bằng. Vì vậy nơi này cũng xuất hiện không ít người.Cả ba cùng dừng chân nghỉ ngơi. Bạch Vân thấy nơi này khá đông người, gã thầm nghĩ bọn họ đi từ hai đường khác đến. Thấy bọn họ nhìn mấy người mình dò xét, Bạch Vân chỉ biết thở dài. Nguyễn Thanh Trúc quá đẹp, nàng xuất hiện tất nhiên hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Mà bộ dáng của người khuyết tật mới càng làm cho người khác hiếu kì.
Bạch Vân rót ba chén trà cho ba người cùng uống. Đang thưởng thức sự mát lạnh làm người ta khoan khoái thì nghe hai người ngồi bàn kế bên than thở:
“Thật đáng tiếc, đại hội Diệt trại lớn như vậy mà chúng ta lại đến trễ.”
Người chung bàn phụ họa:
“Phải đó, anh hùng các lộ dường như đều tề tựu đông đủ. Không được cùng họ tác chiến, thật uổng chuyến đi của chúng ta.”
Bỗng một người ngồi bàn khác, trên mặt có hàm râu cá trê giễu :
“Cũng may các ngươi không đi, nếu không chưa chắc toàn mạng trở về đâu.”
Hai người tức giận mỗi người quát một câu:
“Thật láo xược.”
“Kẻ nào dám hỗn láo.”
Tên râu cá trê cười khẩy:
“Các ngươi chưa xứng nghe danh của ta.”
Hai tên cùng nhảy người qua đứng trước mặt tên râu cá trê. Một tên nói:
“Động thủ đi.”
Tên râu cá trê đập bàn một cái. Chén trà vừa bay lên đã bị hắn đẩy về phía hai người đối diện. Hai người cùng dạt ra né tránh. Một tên chưa kịp móc song câu sau lưng ra đã bị tên râu cá trê phóng một cước vào ngực té xuống đất. Tên còn lại sử dụng côn tam khúc, hắn đánh một côn vào sau gáy tên râu cá trê nhưng không trúng, mà lại bị đánh một quyền vào giữa mặt. Hai tên lòm còm bò dậy, không dám nói nửa lời, cùng nhau bỏ chạy. Tên râu cá trê để hai phân tiền lên bàn. Hắn cũng rời đi trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Bạch Vân thấy tên râu cá trê đã khuất dạng, gã quay sang bàn bên cạnh tò mò hỏi:
“Các vị huynh đài có biết đại hội Diệt trại gì gì đó không?”
Bàn bên có ba người ngồi. Một tên trên đầu quấn khăn màu đỏ nói:
“Chuyện lớn như vậy mà ngươi không biết ư?”
Một tên lại nói:
“Đúng đó, đây là đại sự của võ lâm trong hai năm trở lại đây đó.”
Bạch Vân cười nói:
“Có thể kể cho tiểu đệ nghe được không?”
Tên quấn khăn đỏ nói:
“Chuyện mới kết thúc vài hôm trước. Chúng ta cũng chỉ nghe kể lại mà thôi.”
Thấy tên quấn khăn đỏ cứ nói đâu đâu, một tên chen vào:
“Hơn một tháng trước, diễn ra đại hội Diệt trại. Anh hùng hào kiệt khắp nơi tề tụ về, cùng nhau tiêu diệt Hắc Mộc trại. Chuyện tiêu diệt Hắc Mộc trại là việc mà anh hùng trong thiên hạ đều mong muốn. Vì vậy khi chưởng môn Phi Long môn phát thiếp mời, mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng.”
Bạch Vân thầm nghĩ Bạch Không Tự và Ngô Báo vì tấm bản đồ mà đến tận Cổ thành. Nay Hắc Mộc trại sắp bị diệt, không biết bọn họ có về kịp không? Gã thấp giọng hỏi: “kết quả thế nào?”
Tên quấn khăn đỏ nói:
“Kết quả ư, anh hùng các lộ chật vật rút lui.”
Hắn thở dài nói tiếp:
“Nếu lần này có Nam minh chủ của Anh Hùng hội lãnh đạo thì Hắc Mộc trại kia còn không bị diệt sao…”
Một tên khác chen vào:
“Việc lớn như vậy tất không thể bí mật được, bọn Hắc Mộc trại đã đặt nhiều cạm bẫy mai phục. Chỉ chờ anh hùng thiên hạ kéo đến là ra tay chém giết.”
Hắn nói:
“Không thể đổ lỗi cho Trần chưởng môn được.”
Bạch Vân hỏi:
“Trần chưởng môn là chưởng môn Phi Long môn gì đó phải không?”
Tên quấn khăn đỏ nói:
“Đúng là như vậy, Phi Long môn được sáng lập gần hai trăm năm, thanh danh như mặt