Bạch Vân nghe bà ta nói, liền đoán phái Vạn Độc gì đó có thể giải độc cho Nguyễn Thanh Trúc. Tâm trạng gã nhẹ nhõm hơn một chút, gã trả lời:
“Dường như là vậy.”
Thi độc lão nhân Thái Tinh Hoa rất không hợp nhãn cái thái độ ung dung của Bạch Vân. Bà ta quát:
“Hôm nay ta muốn cho ngươi nếm một bài học về cách cư xử với bậc tiền bối.”
Vừa nói xong Thái Tinh Hoa đã lướt người tới trước mặt Bạch Vân rồi. Bàn tay bà ta xòe ra nhắm thẳng đến yết hầu của gã. Bạch Vân đưa tay trái lên gạt rồi tay phải giơ hai ngón tay ra điểm vào huyệt đạo nơi cánh tay phải của bà. Thái Tinh Hoa thấy Bạch Vân đưa tay lên gạt, liền thu tay về nên cái gạt của Bạch Vân đã rơi vào khoảng không, biết Bạch Vân ra một chỉ nhằm điểm vào cánh tay phải, tay trái của bà lại vung một trảo vào vai phải của Bạch Vân. Gã vội xoay người né tránh. Thái Tinh Hoa chiếm được thượng phong nào chịu bỏ qua, bà vung trảo tấn công tới tấp. Bạch Vân chỉ biết né tránh, cầm nã thủ của Thái Tinh Hoa đã luyện đến xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường. Gã làm sao đón đỡ được cơ chứ? Phòng thủ còn không kịp nói gì đến phản công. Đã qua hai mươi chiêu, tuy Bạch Vân không tấn công bà ta được nhưng bà ta cũng không thể làm tổn thương gã. Thái Tinh Hoa bỗng dừng lại, bà ta nheo mắt nói:
“Tiểu tử ngươi chỉ biết chạy thôi sao?”
Thấy thân người bà ta hướng về trước, Bạch Vân biết bà ta chuẩn bị động thủ lần nữa. Bạch Vân với tay lấy thanh kiếm treo trên yên ngựa. Gã cầm thanh kiếm chỉ thẳng về phía Thái Tinh Hoa nói:
“Sẽ như ý muốn của tiền bối.”
Thái Tinh Hoa cười nói:
“Thật ngông cuồng.”
Nói xong Thái Tinh Hoa lại phóng người tới. Ánh mắt bà ta lạnh lẽo vô cùng. Trước nay, chưa kẻ nào dám cư xử với Thi Độc Lão Nhân như vậy cả. Trần Minh Trí quan chiến cũng không thấy bất ngờ lắm, khinh công của tiểu tử kia rất cao và kì dị. Lão đã từng giao thủ qua nên biết rõ: những người khinh công cao cường rất hiếm khi bại. Lúc thấy Bạch Vân lấy thanh kiếm, lão ngạc nhiên vô cùng. Tiểu tử này không biết kiếm pháp mà? Tối hôm đó hắn chém bừa, đâm đại, nào phải kiếm pháp gì chứ. Lão trúng một kiếm vì bị đánh lén mà thôi. Bây giờ, tiểu tử này lại muốn giở trò này ra sao? Hay là trước đây hắn cố tình che giấu? Không thể nào. Lúc sinh tử lâm đầu, làm sao còn che giấu võ công làm gì? Bấy nhiêu suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trần Minh Trí, lão chau mày quan sát thật kỹ diễn biến trước mắt.
Thái Tinh Hoa xuất thủ rất thần tốc. Bà ta vung trảo, quyền, gối, chỏ… đánh rất rát, nhưng thế nào vẫn không đả thương được Bạch Vân. Bạch Vân vẫn duy trì khoảng cách với bà ta, nhờ vào sự ảo diệu của môn khinh công mà gã vẫn né tránh được thế công mãnh liệt của bà. Lần này gã vẫn né tránh nhưng không né tránh theo lối chạy bên này, nhảy bên kia. Gã chỉ áp dụng bộ pháp mà né tránh mà thôi. Kiếm pháp gã mới học, chưa có dịp trải nghiệm nên dù rất muốn rút kiếm ra nhưng tay chân vẫn còn lúng túng. Thái Tinh Hoa là ai? Kinh nghiệm giang hồ cùng sự ứng biến khi giao thủ của bà tất nhiên không ít. Lối đánh của Thái Tinh Hoa là lối đánh nhanh thắng nhanh, nên ra tay phải thần tốc phải hung hiểm. Đối với lối đánh này: một kẻ không có kinh nghiệm giao đấu như Bạch Vân tất nhiên không biết phải xoay sở thế nào rồi.
Nếu lúc này tấm bản đồ còn trong người của Bạch Vân, Trần Minh Trí không ngại mà cùng liên thủ với Thái Tinh Hoa, giết chết cái tên tiểu tử này. Nhưng bây giờ, lão chẳng có tâm trạng đâu mà đi đối phó với Bạch Vân. Lão muốn về Cổ thành ngay. Thái Tinh Hoa tính tình thế nào lão rất rõ, vì thế lão không dám ngăn cản Thái Tinh Hoa dạy dỗ Bạch Vân. Lần này về Cổ thành, nguy hiểm trùng trùng. Phải có Thái Tinh Hoa bên cạnh, lão mới an tâm được. Nhưng Thái Tinh Hoa đã xuất ra hơn ba chục chiêu, vẫn chưa đắc thủ. Việc này làm lão nôn nóng. Thời gian không thể chậm trễ hơn nữa. Vừa định dùng ám khí để đánh lén Bạch Vân, thì thấy bóng kiếm loáng lên. Thái Tinh Hoa lui về sau hai bước rồi lộn người ra sau mấy vòng. Ánh mắt bà bây giờ tràn đầy sát khí.
Bạch Vân ra chiêu thứ hai trong Liên Phong Thất Kiếm. Chiêu này công thủ phối hợp, không giống như chiêu thứ nhất chỉ thủ không công. Bạch Vân né tránh hồi lâu làm Thái Tinh Hoa nóng nảy nên xuất thủ có phần gấp gáp, chiêu số sơ hở rất nhiều. Khi Bạch Vân thấy bà ta có chỗ sơ hở liền rút kiếm đâm đến. Thái Tinh Hoa đang biến chiêu thì thấy kiếm của Bạch Vân đâm tới sườn phải của mình. Bà lâm nguy mà không hoảng, cố gắng dịch người để tránh bị trọng thương. Quả nhiên một kiếm này chỉ làm rách vạt áo bên hông của Thái Tinh Hoa mà thôi. Việc rút kiếm và đâm tới chỉ trong cái chớp mắt, và do Bạch Vân ra tay bất ngờ nên mới đạt được hiệu quả như thế. Nãy giờ gã chỉ né tránh làm trong lòng Thái Tinh Hoa lơ là không phòng bị việc gã sẽ xuất chiêu. Nhưng gã chỉ muốn so tài nên một kiếm vừa rồi tuy nhanh nhưng không cố ý gây thương tích cho Thái Tinh Hoa.
Trần Minh Trí phi thân đến bên Thái Tinh Hoa, lão thấp giọng:
“Lấy tấm bản đồ trước, cái giận này ngày sau không phải không có cơ hội.”
Thái Tinh Hoa nhìn Trần Minh Trí, một lúc sau bà