Cuồng Thanh Nga cùng Phạm Kiều Như giật mình. Hai người chẳng ngờ có kẻ đang nghe lén bên ngoài. Cuồng Thanh Nga định ra ngoài xem xét liền nghe Bạch Vân nói:
“Không cần. Hắn đi rồi.”
Cuồng Thanh Nga hỏi:
“Kẻ này cùng kẻ tối qua…”
Bạch Vân lắc đầu nói:
“Là hai người. Kẻ hôm nay thu liễm rất tốt. Thật lâu ta mới phát hiện ra được.”
Cuồng Thanh Nga nhíu mày:
“Vì sao chứ?”
Bạch Vân đổi chủ đề:
“Dường như Cuồng Sa đi Đông Phương giáo là do có người đến báo tin.”
Cuồng Thanh Nga gật đầu:
“Hơn một tuần trước, có người đến đây gặp đại ca của ta. Hắn nói đây là cơ hội tốt để báo thù Đông Phương giáo. Hắn đưa một vạn lượng vàng cho chúng ta, chỉ cần chúng ta làm đúng theo sự sắp đặt của hắn liền có thể báo thù. Hắn còn nói: nếu thành công sẽ đưa thêm mười vạn lượng vàng nữa.”
Phạm Kiều Như nghe nói số tiền lớn như thế liền lấy tay che miệng. Nàng không ngờ có người giàu có và hào phóng như thế. Nhưng nàng đâu biết sự hung hiểm trong đó, chỉ một vạn lượng vàng mà năm mươi mốt mạng người của Kình Ngư bang đã một đi không trở lại. Lời của Cuồng Thanh Nga đúng như dự đoán của Bạch Vân, gã lại hỏi:
“Kẻ đến có nói là người của môn phái nào không?”
Cuồng Thanh Nga lắc đầu:
“Hắn nói hắn có chung kẻ thù với Cuồng gia. Nhưng vì thế cô sức yếu, chỉ có thể dùng tiền, nhờ người trả nợ máu.”
Bạch Vân thầm thở dài. Cuồng Sa còn trẻ hiển nhiên suy nghĩ chưa sâu, bị người lợi dụng. Gã nói:
“Cuồng cô nương, đại ca của cô trước khi chết có nhờ ta bảo hộ cho cô nương. Hắn không muốn Cuồng gia không có người nối dõi.”
Cuồng Thanh Nga thấy đại ca trước khi chết vẫn còn lo lắng ình, suy nghĩ cho Cuồng gia thì xúc động vô cùng. Hai mắt nàng ngấn lệ đáp:
“Đa tạ.”
Bạch Vân khoát tay:
“Cô nương khách sáo rồi.”
Cuồng Thanh Nga ngập ngừng hỏi:
“Thật ngại quá, đến giờ vẫn chưa biết cao danh quý tánh của huynh?”
Bạch Vân cười nói:
“Ta họ Bạch tên Vân.”
Cuồng Thanh Nga nói:
“Thì ra là Bạch đại ca. Huynh có dự tính gì không?”
Bạch Vân hỏi:
“Một vạn lượng vàng đó, còn có người nào biết đến hay không?”
Thấy Cuồng Thanh Nga lắc đầu, Bạch Vân nói:
“Vậy cô nương nên dùng số vàng đó trang trải cho Kình Ngư bang.”
Cuồng Thanh Nga thở dài:
“Kình Ngư bang hiện giờ có nhiều việc phải lo, nào chỉ riêng chuyện tiền bạc.”
Đang định tường thuật lại mọi khó khăn của bang phái cho Bạch Vân nghe thì bên ngoài có giọng nói gấp gáp truyền vào:
“Phó bang chủ, Long bang chủ đanh đánh nhau với Điếu Ngư bang ngoài chợ, tình hình không khả quan cho lắm.”
Cuồng Thanh Nga vội đẩy cửa ra, nàng hỏi:
“Phùng bá bá, chuyện xảy ra khi nào?”
Lão Phùng cung kính đáp:
“Một canh giờ trước, Long bang chủ triệu tập mọi người trong bang đi đến Điếu Ngư bang. Nhưng bị bọn chúng đánh lui, hiện giờ đang bị vây ngoài chợ.”
Cuồng Thanh Nga chưa kịp hỏi tiếp đã nghe Bạch Vân nói:
“Mau đi thôi.”
Lão Phùng cùng Phạm Kiều Như nhìn theo bóng lưng của Bạch, Cuồng hai người, trong lòng đều hiện lên vẻ lo lắng không tên.
…
Bạch Vân cùng Cuồng Thanh Nga đến khu chợ thì thấy xung quanh vắng tanh. Không gian vắng lặng vô cùng. Bạch Vân nhảy lên cành cây xem xét, cách đó một dãy nhà có thể nhìn thấy Cuồng Long cùng người của Kình Ngư bang bị vây vào giữa. Bạch Vân cùng Cuồng Thanh Nga phi thân qua dãy nhà. Đến nơi, Cuồng Thanh Nga định lao xuống nhưng thấy Bạch Vân giơ tay ngăn cản, gã khẽ nói:
“Chờ xem đã.”
Bên dưới, hơn trăm người của Kình Ngư bang đang thủ thế, kẻ nào cũng bị thương cả, chỉ là kẻ nặng người nhẹ mà thôi. Cuồng Long đứng phía trước, mặt mày hắn hung tợn vô cùng, trên thân thể bị vô số vết thương, máu chảy không ngừng. Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, hắn nói:
“Hầu Lạc, ngươi giở trò đánh lén, có gì hay ho. Có ngon thì ra đánh tay đôi với Cuồng Long ta.”
Một tên ốm nhom như que củi, có cái mũi đỏ chót cười khì khì nói:
“Được. Nhưng ta không muốn đánh chơi đâu. Nếu ngươi thua, Kình Ngư bang phải nghe lệnh của Điếu Ngư bang, thế nào?”
Cuồng Long thấy Hầu Lạc múa máy tay chân đầy lông lá của hắn càng giận hơn, hắn nói:
“Cuồng Long này sợ con khỉ ốm ngươi sao?”
Cuồng Long nói xong