Lão già áo xanh lắc đầu nói:
“Chỉ như thế là không đủ.”
Họ Quan cũng gật đầu, hắn nói:
“Chúng ta phải có kế sách rõ rệt. Như vậy khả năng chiến thắng mới lớn, cứ như ngươi nói, ai lại không nói được.”
Cuồng Long cười ha hả nói:
“Ta đã nói rồi. Các ngươi nghe tên này nói nhảm, chỉ tốn thời gian. Biết đâu hiện giờ bọn hung nô đang vượt núi đến đây cũng nên.”
Hầu Lạc nóng mặt, hắn bước ra nói:
“Ta thấy chính ngươi mới là kẻ đang dèm pha ở đây.”
Cuồng Long nhìn Hầu Lạc chằm chằm, hắn nói:
“Ngươi bất mãn chuyện gì? Hay ngươi với tên nhóc con đó cũng cá mè một lứa với nhau?”
Hầu Lạc nhảy tới, định đánh một trận với Cuồng Long cho hả giận thì bị một người ngăn lại. Hầu Lạc hỏi:
“Long Phi Long ngươi muốn gì?”
Long Phi Long chỉ cười nhạt, hắn liếc Cuồng Long nói:
“Chỉ là một tên thất phu. Hầu bang chủ cần gì phải động thủ, để mất thân phận của mình.”
Hầu Lạc ngẩn ra rồi cười khì khì, hắn đứng khoanh tay, không đếm xỉa đến Cuồng Long nữa. Long Phi Long nói lớn:
“Vị huynh đệ này nói rất có lý. Chúng ta phải đánh đuổi bọn hung nô ra khỏi vùng biển này. Đây là đất của Đại Nam, biển của Đại Nam.”
Dân chúng nghe vậy cũng lớn tiếng nói theo: “đất của Đại Nam, biển của Đại Nam.”, lớn tiếng nhất chính là đám người Phi Giang phái. Họ Quan cười nói:
“Long huynh thật có dũng khí.”
Long Phi Long nhìn họ Quan nói:
“Quan Trọng, chúng ta đều là những người trẻ tuổi. Làm việc phải mau lẹ, nếu cứ sợ trước sợ sau, còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”
Quan Trọng gật đầu, hắn chắp tay:
“Long huynh nói đúng lắm.”
Long Phi Long giơ tay biểu thị cho người im lặng. Hắn dõng dạc:
“Hiện giờ Phi Giang phái và Trường Giang bang đã thống nhất với nhau. Đồng ý với kế hoạch của vị huynh đệ kia, ai phản đối cứ bước ra.”
Hầu Lạc bước ra nói:
“Điếu Ngư bang ta đồng ý. Không giết hung nô không được.”
Đám Điếu Ngư bang có dịp thể hiện mình, bọn chúng hét vang trời: “không giết hung nô không được.” Khí thế của ba bang phái làm mọi người đều kinh hãi. Không những vậy, khí thế đó còn làm dân chúng quên đi sự rụt rè, nhút nhát của mình, mặt người nào đỏ bừng lên, tràn đầy nhiệt huyết. Cuồng Thanh Nga của Kình Ngư bang cũng bước ra, giọng nàng tuy mảnh mai nhưng đanh thép lạ thường:
“Kình Ngư bang cùng tiến cùng lui với mọi người.”
Bạch Vân nói:
“Đa tạ mọi người.”
Gã phi thân từ trên mái nhà xuống. Đứng đối diện với Long Phi Long và Quan Trọng, gã nói:
“Sự thống nhất đã thành công. Tuy nhiên đây chỉ là bước đầu. Bây giờ ta cần bàn bạc kế sách chi tiết với những người đứng đầu ở đây.”
Long Phi Long thấy thân pháp của Bạch Vân càng nể phục gã hơn. Hắn nói lớn:
“Mọi người mau giải tán đi.”
Cuồng Long không muốn thấy cảnh này chút nào. Nhưng bốn bang phái lớn nhất vùng biển này đã lên tiếng ủng hộ, hắn còn làm được gì nữa. Hắn quay người đi mà sắc mặt dữ tợn vô cùng. Dân chúng cũng vậy, bọn họ vừa đi về mà vừa bàn luận không ngớt. Lúc này đám thuộc hạ của các bang phái cũng đã ra về, chỉ còn lại bang chủ của họ và một số nhân vật có chút danh tiếng ở vùng này ở lại. Bạch Vân chắp tay chào mọi người, nói:
“Bạch Vân biết ơn mọi người vô cùng.”
Quan Trọng nói:
“Chúng ta vì nước vì dân nên muốn nghe kế sách của ngươi. Ngươi chớ hiểu lầm rằng: chúng ta sẽ mặc nhiên cho ngươi sai khiến, sống chết vì ngươi.”
Bạch Vân cười, gã xua tay:
“Bạch Vân nào có ý này.”
Gã tiếp:
“Như đã nói, chúng ta muốn đánh đuổi bọn hung nô: thực lực phải mạnh, phòng tuyến phải tốt trước đã.”
Lão già áo xanh hỏi:
“Bây giờ còn chưa phải là phòng tuyến tốt hay sao?”
Bạch Vân lắc đầu nói:
“Chúng ta phải xây các đài cao có thể nhìn xa, ngày đêm cho người luân phiên canh gác, khi phát hiện hung nô liền bày binh bố trận ngay. Hiện giờ chỗ đánh chuông báo động khá xa, gây nên nhiều điều bất tiện.”
Long Phi Long gật đầu nói:
“Đó là phòng tuyến tốt, còn thực lực mạnh thì sao?”
Hầu Lạc cười khì khì, hắn nhìn Long Phi Long nói:
“Long Phi Long, ngươi chưa tin chứ ta đã tin rồi. Võ công của tên này... ngươi cứ thử là biết ngay.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hầu Lạc. Ở đây ai cũng biết