Lâm Ân ngồi trên ban công hóng gió được có hai mươi phút, Diêu Châu bảo cậu về phòng vẫn là chậm một bước.
Ăn xong, Lâm Ân cảm thấy đầu hơi đau, đến tối cậu thử đo nhiệt độ, đã bắt đầu sốt.
Lâm Ân cũng không có nói cho Diêu Châu bệnh tình của mình, thân thể cậu chính là như vậy, thường xuyên bị cảm lạnh, bình thường uống thuốc rồi đi ngủ sớm, một ngày hai sẽ khỏe lại.
Đêm đó, Diêu Châu ở ngoài xã giao, Lâm Ân ở nhà một mình.
Vì ốm, ăn không ngon nên bữa tối chỉ ăn một bát canh rồi vào phòng ngủ.
Lúc Diêu Châu trở về đã muộn, Lâm Ân nghe thấy tầng dưới có tiếng động, giấc ngủ không sâu, mơ mơ màng màng từ giường dậy kiểm tra, vừa đi tới mép cầu thang, Diêu Châu lúc vừa từ tầng một đi lên.
Lâm Ân lúc này chỉ mặc một chiếc áo phông, để chân trần, không lạnh lùng như thường lệ mà có phần không phòng bị.
Từ chỗ Diêu Châu đang đứng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đôi chân thon dài đó.
Lâm Ân dung mạo không nổi bật, nhưng xương khớp thanh mảnh, tuấn tú, mỗi lần Diêu Châu nhéo từng tấc trên cơ thể cậu, cảm giác đó trong thời gian ngắn sẽ không bao giờ quên được.
Trong một đêm khuya như vậy, hai đôi chân trắng nõn thẳng tắp này cũng đủ khiến người ta mơ mộng.
Đêm xảy ra vụ bắt cóc đến nay đã xảy ra đã mười ngày, Diêu Châu chưa bao giờ chạm vào cậu.
Có khi sáng sớm thức dậy, trong lòng đang ôm Lâm Ân nhưng hắn chịu đựng mà không làm gì cả.
Diêu Châu mất hơn một tuần thanh tâm quả dục hồi phục vết thương, chịu như vậy cũng đủ rồi.
Bậc bước lên bậc thang cuối cùng, bế Lâm Ân vào lòng, hỏi: "Chưa ngủ hay sao? hay là tôi đánh thức cậu."
Lâm Ân mở miệng hỏi âm thanh có chút mê mang: "Mấy giờ rồi?"
"Mười hai giờ." Diêu Châu nói.
Lâm Ân ngửi thấy mùi rượu, và...!tin tức tố của Omega, hình như không chỉ một loại.
Nhưng Lâm Ân không hỏi gì cả.
Đi ra ngoài xã giao, không ai có thể trở về như lúc mới đi được.
Lâm Ân cũng hiểu được điều đó.
Sau khi Diêu Châu ngồi xuống bên giường, Lâm Ân nói: "Tôi pha cho anh một ly mật ong để giải rượu."
Không đợi cậu đứng dậy, Diêu Châu đã chặn lại, nói: "Không cần, tôi không khát." Sau đó kéo Lâm Ân lại gần mình, đưa tay vào dưới áo phông, sờ lên làn da mềm mại dưới áo ngủ.
Lâm Ân vừa định nói chính mình là bệnh.
Lời nói đến bên miệng lại âm thầm nuốt xuống.
Diêu Châu đã cứu mạng cậu, mấy ngày nay cũng không ép cậu.
Lâm Ân rất biết ơn khi một Alpha cao cấp có thể làm điều này với một người bạn đời không có cơ sở tình cảm.
Cậu thực sự rất cảm kích.
Lòng bàn tay của Diêu Châu ấm áp,hữu lực, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Ân.
Lần này Lâm Ân không có phản kháng, thuận theo ngồi xổm xuống, đưa tay kéo dây đai trên eo Diêu Châu, nhưng lại bị Alpha giữ lại.
Diêu Châu một tay ấn xuống, một tay xoa xoa môi, lười hỏi: " Lần trước dạy cậu như thế nào là hôn, còn nhớ không?"
Lâm Ân là người học giỏi và chưa bao giờ quên những gì đã học.
Cậu cụp mắt xuống, để Diêu Châu đưa ngón tay vào miệng.
Vốn dĩ là một mặt sạch sẽ và thanh tú, ánh mắt đơn thuần, nhưng Diêu Châu lại thích quá trình làm cậu bối rối.
Nghe cậu r3n rỉ là một loại hưởng thụ, nhìn yên lặng ngơ ngác ngã xuống cũng đáng để lại dư vị, đưa cậu lên điểm cao nhất rồi để cậu ngã xuống...!Diêu Châu thông nhiều cách chơi khác nhau.
Trong thời gian hồi phục sức khỏe này, hai người đêm nào cũng cùng nhau sống trong cùng một tòa nhà, tình cảm của họ đang âm thầm tăng lên trong cuộc sống đời thường ngày.
Khi Diêu Châu rút ngón tay ra, hai má Lâm Ân đã hơi hồng.
Hơi thở của cậu không ổn định và đôi chân yếu ớt không có sức.
Diêu Châu bế cậu lên khỏi mặt đất và đi vào phòng tắm.
Lâm Ân vừa được bế lên, liền nghe Diêu Châu nói: "Tôi mang quà cho cậu, ở trong túi áo khoác của tôi."
Lâm Ân giật mình, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vào túi áo của Diêu Châu, trong đó có một chiếc túi nhung.
Lâm Ân không xem cũng biết được đó là cái gì, yên tĩnh lấy món quà ra.
Đây là một chiếc vòng cổ được thiết kế mới, sapphire màu xanh lam, bên trên gắn những viên kim cương lấp lánh, quá trình cắt vô cùng tinh an.
Chỉ cần xem bề ngoài cũng có thể biết nó có giá trị hơn chiếc bị vỡ lần trước.
Lần này Lâm Ân không tỏ ra phản kháng nhiều nữa.
Diêu Châu đưa cậu đi tắm, cậu đã tình nguyện đeo vòng cổ mới làm xong.
-
Lâm Ân cũng không có nói cho Diêu Châu biết cậu bị sốt nhẹ, sau khi uống thuốc hạ sốt mấy giờ, nhiệt độ cơ thể gần như bình thường, không dễ nhận ra cậu có bệnh.
Nhưng người có bệnh nói chung vẫn có chút ít điểm khác, Diêu Châu rất hài lòng với sự nhạy cảm của Lâm Ân đêm nay.
Sương nước trong phòng tắm dâng lên làm cho ý thức của Lâm Ân có chút mơ màng, đến lúc được ôm về giường Diêu Châu vẫn không buông tha cậu.
Khi những viên kim cương trên cổ lóe lên ánh sáng quyến rũ, lúc này Diêu Châu chợt nhớ tới buổi tối khi đang hồi phục vết thương, Lâm Ân đã cùng hắn chia sẻ cảnh hoàng hôn ở sân sau trên máy ảnh.
Nụ cười không phòng bị của Lâm Ân, cùng với bộ dáng ngẩng đầu thở hổn hển vào lúc này làm cho hai hình ảnh trong đầu trùng khớp với nhau.
Trong đầu Diêu Châu xuất hiện một ý nghĩ: Muốn đem cậu vĩnh viễn lưu lại bên người, hoàn toàn đánh dấu cậu, khiến cậu không có cách nào rời khỏi hắn.
Ý nghĩ liên quan đến "mãi mãi" này, Diêu Châu từ trước đến nay chưa từng đối với ai xuất hiện suy nghĩ này.
Hắn cũng không biết cảm xúc mình dành cho Lâm Ân là cái gì?
Hắn chỉ muốn tin vào trực giác của cơ thể mình vào lúc này, đó là phương thức đơn giản cũng như là trực tiếp nhất.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi,ý thức của Lâm Ân hoàn toàn trống rỗng.
Nhịp tim và mạch đập đều nhảy lên với tần suất khác thường, k1ch thích quá mức làm tuyến thể sưng đau,khiến cho cậu có cảm giác như mình đang rơi xuống.
Mãi cho đến khi có người cho