Tối hôm đó, thuốc tê hết tác dụng nên tôi đau tay không ngủ được, lúc này mới ngấm việc tự ý cho tay vào bảng mạch điện rồi bị nhiễm độc có hậu quả như thế nào.
Còn nhớ lúc vào bệnh viện, bác sĩ nhìn ngón tay cháy đen của tôi rồi lắc đầu bảo:
- Ban nãy mà không dội nước nhanh thì chắc hẳn phải tháo khớp ngón tay rồi.
May mà dội nước giảm được sức nóng nên chỉ phải khoét một ít thịt cháy đó đi thôi.
Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là bị đau thế này nhưng vẫn còn may thật.
May mà có Huy dội nước mới giữ lại được ngón tay tôi.
Đau quá nên tôi lăn đi lộn lại mãi trên giường không ngủ được, sau cùng hơn mười hai giờ đêm bắt đầu hâm hẩm sốt nên đành dậy uống thuốc hạ sốt.
Lúc tôi đi ngang qua cửa sổ, tự nhiên lại nhìn thấy có bóng người ở ban công bên kia, ban đầu cứ nghĩ Huy cũng không ngủ được nên ra ngoài đứng hóng gió, ai ngờ lúc nhìn kỹ mới thấy không chỉ có mình anh ta ở đó.
Một bóng phụ nữ nhanh chóng tiến lại gần anh ta.
Nhờ ánh đèn vườn hắt lên, tôi có thể thấy cô ta chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng tanh, mỏng đến mức có thể nhìn được xuyên thấu nội y bên trong, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng dài miễn cưỡng che đến mông.
Phương cầm một cốc nước còn bốc khói đưa đến cho anh ta:
- Anh cả, uống ít nước ấm đi.
Huy lập tức xoay người lại, thấy Phương đứng sau mình thì lập tức nhíu mày:
- Cô làm gì ở đây?
- Em nghe anh Hải nói anh bị thương, lo cho anh nên sang đây tìm.
Nói đến đây, cô ta lại cúi xuống nhìn cánh tay đang thấm máu ra của Huy, hốt hoảng kêu lên một tiếng:
- Trời ạ, sao anh bị thương nặng thế này.
Đưa tay em xem nào.
Khi Phương vừa định cầm tay Huy lên thì anh ta đột ngột lùi lại một bước, tránh đi sự đụng chạm của cô ta rồi lạnh giọng nói:
- Không cần, đừng đụng vào tôi.
- Anh cả, em chỉ lo cho anh thôi mà.
Thấy anh bị thương nên em sốt ruột không ngủ được.
Anh có đau không? Chảy máu thế này chắc khó chịu lắm đúng không?
- Đêm khuya, cô ăn mặc thế này chạy vào phòng tôi là ý gì? Cô không sợ người khác nhìn thấy nhưng cũng đừng kéo theo mấy thứ vớ vẩn dính vào tôi.
Tốt nhất là quay về nhà bên kia đi, kể từ giờ đừng để tôi thấy cô tự ý vào phòng tôi thêm lần nào nữa.
- Anh cả…
Giọng cô ta không chanh chua như lúc mắng người mà bây giờ trở nên rất mềm mại như nước, thậm chí nếu nghe kỹ còn cảm thấy ướt át và gợi t.ì.nh.
Phương cởi bỏ chiếc khăn khoác bên ngoài, toàn bộ váy ngủ bên trong đều hiện ra, lúc này, tôi mới phát hiện ra thậm chí cô ta còn không mặc cả áo ngực.
Váy áo trên người mỏng manh đến nỗi tôi đứng tít bên này cũng nhìn không sót một thứ gì.
Cô ta tiến sát lại gần Huy, cố ưỡn bộ ngực đầy đặn ra rồi uốn éo gọi:
- Em không sợ người khác nhìn thấy, em chỉ cần anh nhìn thấy thôi.
Người ta lo cho anh mà, sao anh lại đuổi em đi như thế.
Hay là tối nay em ở lại đây chăm sóc cho anh nhé, ngày mai em sẽ về sớm, không ai nhìn thấy đâu.
Tôi nghĩ đêm khuya, lại có người đẹp dâng tận miệng như thế, ít nhiều gì là đàn ông thì cũng sẽ có chút động lòng.
Thế nhưng anh ta rất dứt khoát nói:
- Tránh ra.
- Em muốn chăm sóc cho anh, sao lại tránh xa anh được.
Đêm khuya anh không ngủ được, hay là đang ấm ức chỗ nào chưa được giải tỏa phải không?
Phương cứ tiến một bước, Huy lại lùi một bước, tôi để ý thấy anh ta định đưa tay lên nhưng cứ chần chừ mãi không đẩy Phương ra.
Có lẽ là cô ta đứng quá gần, mà cũng có thể là vì váy của cô ta quá s.ex.y, Huy sợ đưa tay lên là sẽ vô tình đụng phải ngực của Phương nên cứ lưỡng lự mãi.
Cô ta thấy vậy lại bật cười:
- Chắc là lâu nay anh cô đơn lắm phải không? Em biết đàn ông trên 30 tuổi, ai cũng có nhu cầu.
Em có thể giúp anh.
Anh cả…
Một cánh tay Phương đưa lên định vuốt ve khuôn ngực của Huy, miệng gọi tiếng "anh cả" ướt át đến nỗi tôi đứng nghe trộm cũng nổi da gà:
- Người ta thích anh từ lâu lắm rồi, anh cũng biết phải không? Đêm nay để em ở bên cạnh anh nhé… Em muốn…
Đến nước này thì Huy hết chịu nổi, trước khi cô ta định dựa vào người mình thì lập tức đưa tay lên, đẩy mạnh Phương ra.
Anh ta nói:
- Về ngay trước khi tôi giết cô.
- Em không về, em muốn ở đây với anh.
Em đã sang đến tận đây rồi, sao anh còn đuổi em về? Hay là anh vẫn ngại Hải đúng không? Anh yên tâm, Hải hôm nay uống nhiều rượu nên ngủ lâu rồi.
Bây giờ say không biết trời đất gì đâu, mình có làm gì cũng không ai biết.
- Cô còn dám nhắc đến nó?
Huy trừng mắt nhìn cô ta, ngữ điệu sắc bén như dao cứa:
- Không vì chồng con cô, tôi đã bóp chết cô rồi.
Biến đi cho khuất mắt tôi.
Đã phải dùng những lời lẽ như vậy mà Phương vẫn dai như đỉa, cứ nhào đến giống như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống Huy.
Anh ta không làm gì được, lại không thể nổi điên làm ầm lên, bây giờ để có người biết được thì dù trong sạch đến đâu cũng sẽ rơi vào cảnh tình ngay lý gian, thế nên Huy đành phải đẩy cô ta rồi đi thẳng vào trong phòng.
Thấy anh ta đi vào, Phương cũng nhanh chóng đi vào theo, tôi đứng ở cửa sổ bên này cũng không trông thấy thêm điều gì nữa.
Tuy nhiên, được chứng kiến cảnh vừa rồi, cuối cùng tôi mới hiểu ra tại sao trước giờ Phương lại luôn ghét tôi, ghét một cách vô duyên vô cớ như thế.
Hóa ra là vì cô ta thích Huy, lại thấy tôi được sống bên này và ở gần anh ta cho nên mới đố kị.
Lúc trước cô ta có bóng gió nói "không biết tôi đã dùng cách gì để dụ dỗ anh cả cho đi học", bây giờ nghĩ kỹ lại mới biết, thì ra Phương nghĩ tôi cũng như cô ta, làm chuyện gì cũng muốn dùng thân xác để lấy lòng Huy.
Đáng tiếc tôi không phải loại người như cô ta, tôi không vô liêm sỉ đến mức gạ gẫm cả bác của con mình.
Nửa đêm nửa hôm ăn mặc như vậy chạy từ biệt thự chính sang đây, bị từ chối thẳng thừng thế mà vẫn mặt dày không chịu đi, chẳng hiểu cô ta là con gái nhà danh giá kiểu gì không biết.
Tôi thở dài một tiếng, không còn ai ở ban công bên kia nữa nên tôi định quay vào giường đi ngủ.
Mỗi tội khi vừa xoay người thì lại đột nhiên thấy phòng của Bí Ngô sáng đèn, ánh đèn vàng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa chiếu ra bên ngoài nên đập vào mắt tôi.
Tôi nghĩ con giật mình dậy nửa đêm nên muốn sang xem, với cả sợ lỡ như Bí Ngô chạy ra ngoài mà nhìn thấy Phương ăn mặc như thế thì đúng là chẳng hay ho gì, thế nên tôi ngẫm nghĩ vài giây mới quyết định đi sang phòng con bé.
Vì là phòng của Bí Ngô nên tôi không có thói quen gõ cửa, không ngờ lúc bước vào lại thấy có thêm một người nữa đang ngồi trong phòng.
Tôi giật mình, ấp úng mở miệng:
- Ơ… sao… anh lại ở đây?
Huy không trả lời, chỉ ngước lên hỏi tôi:
- Giờ này còn chưa ngủ à?
- À… chưa.
Tôi thấy phòng con bé sáng đèn nên tưởng Bí Ngô dậy.
Anh ta hơi liếc xuống ngón tay tôi, thấy băng bạc ở đó vẫn còn thấm ra một ít máu thì đầu mày hơi cau lại.
Huy im lặng một lát rồi mới bảo:
- Về phòng đi, tôi ngủ ở đây với con bé.
Lúc ấy, theo thói quen tôi định hỏi "sao tự nhiên anh lại ngủ bên này", nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi mới nhận ra hình như Huy đang muốn trốn tránh Phương.
Phải rồi, anh ta dù ghét cô ta đến bao nhiêu cũng không thể làm mọi chuyện quá ầm ỹ được, mà Phương lại bám dai như đỉa, thế nên Huy mới phải sang bên này với Bí Ngô.
Càng nghĩ, tôi lại càng thấy anh ta đàn ông thật đấy.
Người đẹp dâng tận miệng mà nhất quyết không đụng đến, không bất chấp luân thường đạo lý để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, cũng không chà đạp lên tình cảm gia đình và vạch mặt em dâu mình.
Người lạnh lùng quyết đoán như anh ta mà phải nhẫn nhịn đến mức này, thực sự khiến tôi cảm thấy rất khâm phục.
Cuối cùng, tôi không hỏi nữa mà chỉ nhẹ nhàng bảo:
- Tôi biết rồi.
Tôi về phòng đây.
Nửa đêm còn lại yên bình qua đi, sau hôm đó, tạm thời tôi không thấy Phương sang bên này nữa.
Chuyện đêm hôm ấy, ngoài kẻ thứ ba là tôi ra thì không có thêm một ai biết nên tất cả mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí ngay cả Hải cũng không mảy may nghi ngờ gì vợ mình lẫn anh cả, thỉnh thoảng vẫn sang nói chuyện với tôi.
Tôi không thích tiếp xúc với anh ta lắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải trò chuyện đôi ba câu.
Hải thấy xe tôi dựng một góc mới cười bảo:
- Nghe nói hôm trước chị trúng giải thưởng đặc biệt nên được tặng chiếc xe này à?
- Vâng.
Hôm đó tôi bốc trúng số nên được tặng xe.
- May thật đấy nhỉ? Nhưng mà ai lại để mẹ của Trường An đi xe máy điện bao giờ, chị cần đi học hay gì thì cứ bảo tài xế đưa đi là được rồi.
Nhà chúng tôi không thiếu xe.
- À… tôi đi xe đạp điện quen rồi, giờ đi xe máy điện đang còn thấy hơi ngượng.
Tôi không quen đi xe ô tô đâu.
Cảm ơn anh.
- Cũng phải làm quen đi chứ.
Dù gì chị cũng là mẹ của Trường An, người nhà cả, được hưởng những việc ấy là quyền lợi đương nhiên mà.
Gì chứ xe cộ đối với nhà tôi thì là chuyện đơn giản, nếu chị không muốn tài xế đưa đón thì cứ bảo anh cả mua cho một chiếc ô tô để tự đi lại.
Số lợi tức từ cổ phần của anh Tuấn, anh cả đang giữ mà.
Mà anh Tuấn cũng coi như là chồng chị, bảo anh cả giao ra một ít để chị có mua xe cộ đi lại chắc là cũng không phải là chuyện khó khăn đâu.
Tôi muốn thăm dò người này nên giả vờ không từ chối, ra vẻ ngạc nhiên hỏi anh ta:
- Ơ thế ạ? Cổ phần của anh Tuấn bây giờ anh cả đang giữ ạ?
- Chị không biết à?
- Không ạ.
Tôi mới đến nên có biết gì đâu, với cả cũng chưa bao giờ nghe anh cả nhắc đến chuyện cổ phần.
- Ba anh em tôi mỗi người đều được chia 10% cổ phần, anh cả là tổng giám đốc nên được bố tôi cho thêm 5%, tổng là 15%.
Từ lúc anh Tuấn bị tai nạn đến nay, số lợi nhuận từ 10% cổ phần đó là anh cả đang giữ.
Anh cả nói quản lý và đầu tư số lợi nhuận đó giúp anh Tuấn, đợi đến khi anh Tuấn tỉnh lại thì đưa trả về, còn nếu trường hợp xấu nhất là anh Tuấn không thể tỉnh lại nữa thì toàn bộ cổ phần và cổ tức sẽ giao lại cho Trường An.
Nói đến đây, Hải lại làm như nhớ ra thêm chuyện gì đó nên nói:
- À phải rồi, bố tôi nói cuối năm nay họp cổ đông sẽ chia cho Trường An 5% cổ phần, không biết chị đã nghe chưa?
- Tôi chưa nghe gì cả.
Chuyện của gia đình anh, tôi không được tham gia.
- Chị là người sinh ra Trường An thì chuyện này lẽ ra chị phải biết chứ nhỉ? Anh cả thật là…
Tôi cười cười, lúc này trong lòng cũng đã xác định rõ 7, 8 phần Hải không phải là người tốt.
Anh ta thường nói những lời nghe thì có vẻ bình thường, nhưng câu nào câu nấy đều có chung một mục đích là công kích tôi.
Anh ta muốn tôi biết Huy đang cố gắng chiếm lấy cổ phần, từ số cổ phần của Tuấn đến cả số cổ phần mà Bí Ngô sắp được hưởng.
Đúng là sống trong nhà giàu chẳng khác gì đang sống trong một cuộc chiến, dù là anh em ruột hay tình thân máu mủ cũng không thể so với đồng tiền, không so được với cổ phần.
Tôi nghĩ, so với một người luôn tỏ ra niềm nở và tốt bụng như Hải thì người lạnh lùng và hiếm khi mở miệng nói chuyện như Huy đáng tin hơn.
Vì dù sao thì lúc Bí Ngô suýt bị bỏng canh nóng cũng là anh ta lo lắng, lúc tay tôi bị thương cũng là anh ta sơ cứu, tôi có thể quay lại đi học cũng là do Huy tài trợ.
Anh ta thường không nói nhiều và cũng không bôi xấu ai, tất cả chỉ làm bằng hành động.
Thế nên dù ở ngôi nhà này không có ai thực lòng đối xử tốt với mẹ con tôi đi chăng nữa, tôi vẫn lựa chọn đứng về phía Huy.
Và sau lần đó xảy ra một chuyện, trải qua chuyện này tôi mới thực sự thấm thía lựa chọn của mình là sáng suốt!
Hôm ấy là cuối tuần nên cả tôi và Bí Ngô đều được nghỉ ở nhà.
Bình thường con bé sẽ dành nửa ngày để đến bệnh viện thăm bố cùng với tôi, nửa ngày còn lại sẽ phải sang bên biệt thự chính chơi với ông nội và em Jin Jin.
Tôi không được bước chân sang bên ấy nên chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp, vốn dĩ cứ nghĩ cuối tuần đó sẽ trôi qua bình yên như bao cuối tuần khác, không ngờ mới 4 giờ chiều đã nghe những tiếng