Rời khỏi Lạc Thành cũng đã gần 12 giờ đêm, tôi chẳng có tâm trạng nói chuyện nên mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, lơ đãng nhìn người đi đường.
Đêm khuya, đường phố Hà Nội thời điểm chẳng còn mấy ai qua lại nữa, cũng hiếm thấy hàng quán nào còn mở cửa, nhưng khi đi qua một con phố quen thuộc thì bỗng dưng lại thấy quán mì gà tần mà ngày trước tôi vẫn hay ăn còn đang sáng điện.
Mùi gà tần thơm nức theo gió lan đến cánh mũi tôi, làm dạ dày rỗng tuếch của tôi bắt đầu kêu gào ầm ỹ, lúc này thấy đói mới nhớ từ trưa đến giờ mình chưa được ăn gì, bụng dạ kêu gào khá to nên người ngồi bên cạnh vẫn có thể nghe được.
Khi sắp qua tiệm gà tần đó, anh ta bỗng nhiên dừng xe lại rồi bảo tôi:
- Muốn ăn mì gà tần không?
- Giờ ấy hả? Muộn rồi, thôi để khi khác.
Tôi ngại nên từ chối thế, tuy nhiên Huy cũng chẳng bận tâm mà vẫn tháo dây an toàn rồi bảo:
- Mời cô mì gà tần để cảm ơn cô hôm nay đã giúp tôi.
- À...!không có gì đâu, tôi cũng chỉ tiện tay thôi.
- Đi thôi.
Lần thứ hai anh ta nói cảm ơn, lại còn có thành ý mời tôi ăn mì gà tần, tôi cũng chẳng muốn vì sự chấp nhặt trong lòng mình mà khó chịu với Huy nữa.
Dù sao anh ta cũng không làm gì sai cả, việc có vợ chưa cưới và sắp kết hôn là chuyện riêng của anh ta, chẳng liên quan gì đến tôi.
Thế nên sau cùng tôi đành lén lút thở dài trong lòng một tiếng rồi xuống xe theo anh ta.
Hai chúng tôi vào quán, gọi ra hai suất mì gà tần rồi ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong góc chờ đợi.
Chắc vì ngại vì chuyện chạm môi vừa rồi mà tôi với anh ta không ai nói thêm với ai câu gì, may sao chủ quán là một anh đầu bếp trông có vẻ hiền lành vui tính, sợ bọn tôi chờ lâu mới nói chuyện:
- Hai người chịu khó đợi một tý nhé.
Có ngay đây.
Mì gà tần chỗ tôi là ngon nhất dãy phố này đấy, bình thường hôm nào cũng hết trước 9 giờ.
Hôm nay vợ tôi trót làm nhiều nước nên giờ mới còn đấy.
Tôi cười đáp:
- Thế hả anh? Ngày trước em thỉnh thoảng vẫn ra đây ăn, 8h tối là đã hết rồi ấy.
Mì gà tần ở đây ngon nổi tiếng mà.
- Thế à? Khách đến đây tôi vẫn hay nhớ mặt mà, sao tôi không nhớ mặt chị nhỉ?
- Chắc tại vì lâu không đến đấy ạ.
Ngày trước sinh viên em có đến quán nhà anh ăn, có một lần em mang thiếu tiền, anh còn cho em nợ ấy, anh có nhớ không? Hồi ấy em cắt tóc ngắn ngang vai thế này này.
- A, ngày ấy có phải chị hay đi cái xe đạp mini màu xanh không?
- Vâng, đúng rồi.
Nhưng mà em trả tiền rồi nhé, anh đừng tưởng em thiếu nợ đến tận bây giờ đấy.
Tôi nói nửa đùa nửa thật như vậy khiến chủ quán bật cười, anh ấy bảo tôi:
- Yên tâm đi, nếu nợ đến tận giờ là tôi nhìn mặt đã nhớ ngay rồi.
Nhưng mà lâu lắm không thấy chị ghé qua, phải đến mấy năm rồi ấy nhỉ? Hay là sợ tôi đòi nợ thật nên mới không qua thế?
- Không, tại giờ mới có tiền ăn để ăn mì nhà anh.
- Thôi, hôm nay mới có người yêu nên dẫn người yêu đến thì có.
Trông hai người đẹp đôi lắm nhé? Đã cưới chưa?
Chủ quán tự nhiên nói thế làm tôi tự nhiên thấy ngại vô cùng, theo phản xạ liếc nhìn Huy một cái, thấy gương mặt của anh ta vẫn dửng dưng không biểu cảm.
Cuối cùng, tôi đành gượng gạo đáp:
- À… không, bọn em chỉ là bạn thôi ạ.
- Thế hả? Bạn mà nhìn đẹp đôi thế này thì xem xét tiến thêm một bước nữa đi thôi, không phải ai tôi cũng khen đẹp đôi đâu nhé, tôi nói thật đấy.
Tôi không biết nói sao nên chỉ cười cười cho qua chuyện, chủ quán lúc ấy cũng làm xong mì nên phấn khởi bưng ra cho hai người bọn tôi:
- Mì xong rồi đây, chúc hai bạn ăn ngon miệng nhé.
Ăn ngon lần sau lại đến ủng hộ quán của tôi tiếp nhé.
- Vâng ạ.
Lúc hai tô mì nóng hổi được đặt lên bàn, ngửi mùi hương thơm phức của mì gà gần, tự nhiên tôi lại có cảm giác như mình đang được quay lại hồi sinh viên ngày xưa vậy.
Tôi háo hức định lấy đũa thì bỗng nhiên lại thấy Huy đặt một đôi đũa đã được lau sạch sẽ lên bát tôi, ban nãy tôi ngồi nói chuyện với chủ quán nên quên béng việc này, giờ bỗng dưng thấy “cậu cả quyền uy” của Lạc Thành đã âm thầm làm điều nhỏ nhặt ấy, khiến tôi rất ngạc nhiên, mà cũng có cảm giác như một thứ gì đó mềm mềm chạm vào tim vậy.
Tôi ngượng ngập bảo:
- Tôi tự làm cũng được mà.
- Ăn đi.
- Vâng, cảm ơn anh.
Anh cũng ăn đi.
Đói quá nên mời anh ta xong, chờ Huy cầm đũa là tôi cũng cúi đầu ăn, có điều lát sau ngước lên thì thấy có “ai đó” mãi vẫn chưa ăn nổi miếng nào mà lại đang loay hoay nhặt rau ngải cứu từ trong bát mì ra.
Anh ta không chê bát đũa không sạch, cũng không chê mì hay gà, nhưng hình như có thù với rau ngải cứu nên nhất quyết không động loại rau này, dù chỉ là một cọng.
Tôi định không nói, nhưng anh ta cứ tỉ mỉ ngồi nhặt từng cọng khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, cuối cùng mới đành lên tiếng bảo:
- Anh không ăn được rau ngải cứu à?
- Đắng.
- Rau này lúc đầu ăn thấy đắng thế thôi, nhưng nhai xong sẽ thấy ngọt đấy, anh thử ăn mà xem.
Anh ta có vẻ không tin, chỉ cúi đầu nhìn bát mì của tôi rồi khẽ cau mày lại:
- Rau này ăn có tác dụng gì?
- Hình như giúp lưu thông máu lên não, trị suy nhược cơ thể.
Nói chung có nhiều tác dụng tốt, còn làm thuốc nữa.
- Mùi của nó hơi khó chịu.
- Ừ, giống vị thuốc bắc mà.
Nghe tôi nói vậy, Huy mới thử cầm đũa lên ăn một cọng rau ngải cứu, nhưng đưa lên miệng nhai xong thì lập tức nhăn mặt, biểu cảm đầy khổ sở và miễn cưỡng nhưng lại không thể nhổ ra, cuối cùng đành cố sống cố chết nuốt hết miếng ngải cứu đó.
Thấy anh ta như vậy tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng không dám cười mà đành lén lút cúi xuống, vừa cười tủm tỉm vừa ăn mì trong bát.
Huy thấy tôi như vậy thì cau mày:
- Có gì đáng buồn cười à?
- Không có gì.
- Không có gì thì tại sao cô lại cười?
- Tôi đâu có cười, tôi đang ăn mì.
Anh ta định nói gì đó, nhưng chắc thấy tôi đang cố nén cười, sợ nói thêm thì tôi lại càng cười to nên quyết định không thèm để ý đến tôi nữa, sĩ diện cúi xuống ăn một mạch hết nửa phần ngải cứu trong bát để chứng minh cho tôi thấy anh ta không có thù với loại rau này.
Cuối cùng, tôi sợ anh ta ăn không nổi nên đành nhịn không cười nữa, cố bày ra vẻ mặt thật bình thường bảo anh ta:
- Để tôi ăn hết cho.
- Tôi tự ăn được.
- Mì gà tần phải có rau ngải cứu mới đúng vị.
Nhưng đúng là hơi đắng thật.
Hôm nay rau hơi già nên đắng, tôi ăn được đắng thế này, để tôi ăn hết cho.
Nghe tôi nói vậy, cuối cùng anh ta cũng chịu dừng lại rồi đẩy bát mì của mình về phía tôi.
Huy nói:
- Cô ăn hết rau ngải cứu với gà đi, tôi ăn mì.
- Anh không ăn thịt gà à?
- Không, ngấm vị rau kia vào, đắng.
- Ừ, thế anh ăn mì đi, còn lại để tôi ăn cho.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó gắp hết ngải cứu và đùi gà từ bát của Huy về bát mình, còn anh ta thì lặng lẽ ăn hết phần mì còn lại.
Huy không chê đắng nữa mà chỉ yên lặng ăn, lúc này, nhìn bát mì đầy ắp “topping” ở bát mình và bát lõng bõng mì ở bên đối diện, tự nhiên lòng tôi lại trào dâng một cảm giác rất kỳ lạ.
Lần đầu tiên hai chúng tôi ăn riêng ở bên ngoài, lại ngồi trong một quán hàng cũ kỹ và chẳng mấy sạch sẽ thế này ăn hai tô mì nóng, giống như một người bạn bình thường đi ăn một bữa bình thường vậy.
Lúc này, tôi bỗng dưng cảm thấy Huy ở rất gần tôi, gần đến nỗi chỉ cần tôi vươn tay là có thể chạm đến, gần đến độ có thể chia sẻ một phần đồ ăn của anh ta cho tôi...!Khác hẳn với 8 tháng trước đây, khi tôi ngồi cạnh ăn cùng anh ta một bữa cơm cũng cảm thấy áp lực.
Và có lẽ cũng vì thế mà nỗi muộn phiền vì tin nhắn kia trong tôi cũng bất giác giảm đi một chút, không thể coi như không có gì được, nhưng hiện tại anh ta chưa kết hôn, vẫn có thể ở cạnh tôi ăn một bát mỳ thế này là cũng quá tốt rồi.
Ăn xong hai tô mì đó, lúc đứng dậy đi về, Huy còn cẩn thận dặn chủ quán làm thêm một suất mì gà tần mang về cho con tôi.
Tôi thấy cái tên này chẳng biết gì về đồ ăn cả nên đành bảo:
- Giờ này Bí Ngô ngủ rồi, không ăn được nữa đâu, anh không cần mua cho nó.
- Để ngày mai ngủ dậy ăn.
- Mì để một tý là nó trương lên hỏng rồi, không để qua đêm được.
Chủ quán nghe vậy mới cười nói:
- Tôi để mì riêng, nước và gà riêng, chị cứ mang về bỏ tủ lạnh, ngày mai hâm lại rồi bỏ mì vào là được nhé.
- Thế cũng được hả anh?
- Được mà, nước vẫn còn nóng.
Giờ mang về bỏ tủ lạnh rồi sáng mai ăn là không sao.
- Vâng.
- Lần sau nhớ đến quán nữa nhé, tớ làm một suất to cho hai người mang về đấy.
- Vâng, cảm ơn anh ạ.
Hôm ấy, bởi vì quá mệt nên về đến nhà, sửa soạn linh tinh xong là tôi leo lên giường đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau dậy sớm nấu mì gà tần cho Bí Ngô ăn, biểu cảm của con bé cũng giống y hệt “bác cả”, chỉ ăn mỗi mì và gà, còn lại rau ngải cứu thì nhất quyết nhặt ra không ăn.
Nó bảo với tôi:
- Mẹ ơi, rau này đắng lắm, Bí Ngô không ăn đâu.
- Rau này ngọt mà, Bí Ngô nhai xong sẽ thấy ngọt ngay, con thử ăn xem.
Con bé cũng gắp một cọng rau cho vào miệng, điệu bộ miễn cưỡng và nhăn nhó giống hệt bố, cả hai cha con nhà này đều có thù với rau ngải cứu nên kiên quyết lắc đầu:
- Mẹ ơi đắng, Bí Ngô không ăn đâu.
Bí Ngô ăn mì cơ.
- Thế Bí Ngô có ăn gà không?
- Không ạ, gà cũng đắng lắm.
Chỉ có mì là không đắng mấy thôi, Bí Ngô ăn mì này mẹ nhé?
Tôi bất lực chẳng biết nói sao, cuối cùng đành bảo:
- Ừ, thế Bí Ngô ăn mì đi, mẹ ăn rau ngải cứu.
- Yeahhh, vâng ạ.
Con bé sung sướng ăn một mạch hết tô mì, còn tôi từ hôm qua đến giờ vẫn chăm chỉ ăn rau ngải cứu và thịt gà của hai cha con nhà này.
Ăn uống xong, Bí Ngô được chú tài xế đưa đi học, còn tôi lại lếch thếch đi xe máy điện đến công ty, lúc mới bước vào phòng đã nghe mấy anh chị trong phòng đang xôn xao bàn tán về việc đổi giám sát:
- Ôi sao tự nhiên sếp đổi giám sát bất thình lình thế nhỉ? Cứ tưởng hôm nay giám sát kiểm tra một lượt nữa là xuất hàng xuống chi nhánh chứ.
Giờ tự nhiên đổi giám sát rồi bắt cân từng thùng máy một, mất thêm bao nhiêu thời gian.
- À thì chắc sếp chưa yên tâm nên thế.
Sếp nhà mình có bao giờ làm việc gì mà không cẩn thận đâu.
- Ừ, công nhận.
Chắc sếp cũng chọn vợ cẩn thận quá nên giờ vẫn chưa có em nào lọt được vào mắt xanh của sếp ấy nhỉ?
- Ơ con này, mày chả biết gì cả, sếp chuẩn bị cưới vợ rồi còn gì?
- Tin gì hot thế? Lấy ai? Ai lấy? Sao tao không biết?
- Ối zời, cả công ty đồn ầm lên mà mày như con ngáo ngơ ấy, sếp cưới con gái của ông chủ tịch tập đoàn Hoàng Phát chứ ai nữa.
Mẹ, đúng là trời sinh một cặp, giàu đẹp cả đôi.
Đấy, người ta chọn vợ phải chọn thế chứ, ngon nghẻ như sếp thì thèm vào mà để mắt đến mấy nhân viên quèn bọn mình.
- Mày nói thật không đấy? Sao sếp cưới vội thế, huhu, tao còn chưa kịp tán sếp mà.
Sếp lấy vợ rồi thì tao biết làm sao đây.
Tưởng tượng ra cảnh sếp mình ngủ với vợ là lòng tao đau như cắt.
- Mẹ mày, không ngủ với vợ thì chả lẽ ngủ với mày chắc, thôi im mồm rồi làm việc