EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Thư Hoài Đạt đã nói không cần chuẩn bị quà cáp gì, nhưng Úc Uyển Ương vẫn tranh thủ lúc thời gian rãnh đi mua một chút quà. Cô mua cho Thư Hòa Thái lá trà, mua cho Lê Nhu Mẫn mỹ phẩm bảo dưỡng, cô muốn dùng thân phận người yêu của Thư Hoài Đạt để gặp lại, với thân phân này mua những vật phẩm xa xỉ tự nhiên không thích hợp.
Sau khi tan làm, Thư Hoài Đạt đã chờ sẵn dưới lầu Cường Thịnh, ngón trỏ không tự giác gõ gõ vào tay lái, mi nhãn mỉm cười, độ cong ở khóe miệng vẫn duy trì sau khi rời khỏi Thịnh Quang tới giờ.
Nhưng khi nàng phát hiện nhân viên của Cường Thịnh lần lượt đi ra mà Úc Uyển Ương vẫn không thấy bóng dáng, không khỏi có chút nghi ngờ, lấy điện thoại ra gọi cho cô. Bên kia thì có âm thanh giày cao gót, hẳn là đang bước đi.
"Uyển Ương, còn chưa xuống sao?" Ánh mắt Thư Hoài Đạt tùy ý nhìn ra xa, hỏi Úc Uyển Ương ở đầu dây bên kia.
Úc Uyển Ương nâng tay nhìn đồng hồ, bước chân lập tức nhanh hơn, nói với Thư Hoài Đạt: "Em đang đi xuống, sắp tới rồi, chị đợi em mấy phút." Lúc nãy sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi thay quần áo, nên mới lâu như vậy.
"Được, chị ở dưới lầu chờ em." Thư Hoài Đạt vô cùng mong chờ mà cúp điện thoại.
Khi Úc Uyển Ương xuất hiện trong tầm mắt Thư Hoài Đạt, dù đã quen thuộc vô cùng, vậy mà vẫn không nhịn được đem ánh mắt chặt chẽ tập trung trên người Úc Uyển Ương.
Hôm nay Úc Uyển Ương mặc đồ rất thời trang lại đơn giản, bên trong mặc áo sơ mi trắng, áo măng tô đen bên ngoài, quần jean đen, giày cao gót tôn lên dáng người thon gầy. Phối hợp đơn giản, nhưng vô cùng trêu chọc người nhìn, nhìn một lần sẽ không quên.
Úc Uyển Ương ngồi vào vị trí kế bên Thư Hoài Đạt, liền lên tiếng hỏi: "Hoài Đạt, em mặc như vậy được không? Có đủ long trọng không?" Buổi sáng cô mặc một thân công sở, đi làm không thể nào mặc như hiện giờ được, đây là cô mới vừa thay.
Thư Hoài Đạt nhìn Úc Uyển Ương từ lúc ra khỏi cửa Cường Thịnh cho tới khi lên xe, trong suốt quá trình thậm chí không hề chớp mắt, không khỏi khẽ cười, hỏi ngược lại: "Ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì phải long trọng! Ba mẹ đâu phải chưa từng gặp em, mặc như vậy nhìn rất đẹp mắt, nếu quá mức long trọng thì hiệu quả có khi sẽ ngược lại."
Úc Uyển Ương nhẹ nhàng nhíu mày: "Thật không?" Thư Hoài Đạt nói vậy, cô cũng âm thầm tán đồng, cũng không kịp chờ Thư Hoài Đạt nói gì, cô lại hỏi lần nữa: "Kia... Nhìn em có đẹp mắt không?"
Trong lúc nhất thời Thư Hoài Đạt cười tới ý vị thâm trường, quả nhiên vẫn còn rất khẩn trương, nếu không sao lại hỏi nàng một vấn đề dễ thương như vậy? Ai mà không biết Úc Uyển Ương xinh đẹp, huống chi hôm nay ăn mặc thành thục như vậy, chỗ nào khó coi chứ! Thư Hoài Đạt chỉ cảm thấy, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Thấy vẻ mặt chờ mong của Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt thở dài, cúi đầu cởi dây an toàn, Úc Uyển Ương đang muốn hỏi nàng cởi dây an toàn làm gì, Thư Hoài Đạt liền nghiêng người qua, rất chính xác hôn xuống môi Úc Uyển Ương.
"Ngô..." Úc Uyển Ương mở to hai mắt, hai tay cô theo bản năng mà ngăn Thư Hoài Đạt lại.
Nhìn Thư Hoài Đạt cười mị, cô hơi hơi ngơ ngẩn, cô còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì, thì phát hiện môi lưỡi của mình đã phối hợp vô cùng ăn ý với Thư Hoài Đạt rồi, mà tay thì gần như vòng qua cổ nàng.
Hôn đến khi Úc Uyển Ương cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, mới ngừng lưỡi lại không tiếp tục đáp lại nàng nữa. Thư Hoài Đạt vừa lòng nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi cô hai cái nữa mới tách ra, ngồi vào lại ghế.
Úc Uyển Ương dùng đầu ngón tay vuốt khóe môi mình, nhất thời nhíu mày nói: "Thư Hoài Đạt, son môi của em..." Trước khi xuống đây cô đã chuẩn bị tốt, giờ đã bị Thư Hoài Đạt làm lem hết rồi.
Thư Hoài Đạt vừa khởi động xe, vừa liếc nhìn Úc Uyển Ương một cái, thong thả thản nhiên nói một câu: "Em không phải đã hỏi chị nhìn em có đẹp không sao? Lời nói làm sao bằng hành động chứng minh, làm như vậy mới biểu hiện rõ ý của chị."
Thư Hoài Đạt nói rất đương nhiên, Úc Uyển Ương vì sự ngụy biện của nàng mà cả người thấy ngượng ngùng vô cùng, không nói thêm cái gì, lấy cây son ra đánh lại môi.
Thư Hoài Đạt cong khóe môi, nhìn thẳng phía trước chuyên tâm lái xe, lại hỏi: "Hành lý của em đã thu xếp xong chưa?"
Tối hôm qua, nàng đã dặn Úc Uyển Ương trở về thu dọn hành lý, hôm nay ăn cơm xong thì quay về Quang Hoa uyển.
"Xong hết rồi, cũng không có đồ gì nhiều, đồ dùng sinh hoạt thì tới đó rồi mua lại cũng được." Úc Uyển Ương cầm khăn tay, nhìn vào gương nhỏ trên tay mình lau vết son cũ trên môi.
Thư Hoài Đạt liếc mắt nhìn Úc Uyển Ương đã chuyên tâm đánh son, hơi mím môi, cắn nhẹ môi dưới, muốn thưởng thức hương vị của son môi. Thần tình bình thản bỗng nhiên mềm mại hơn nhiều, làm như thuận miệng nhắc tới, thản nhiên nói: "Không cần mua gì, nhà chúng ta có đủ hết rồi."
Tay Úc Uyển Ương dừng lại một chút, cảm giác mặt mình nóng lên, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua. Cô quay đầu qua nhìn Thư Hoài Đạt, chỉ thấy Thư Hoài Đạt ôn nhu mỉm cười.
Đúng vậy, chỗ nào có Thư Hoài Đạt, thì đó chính là nhà của Úc Uyển Ương.
Lại đi vào Thư gia, tâm tình Úc Uyển Ương vậy mà bình tĩnh vô cùng, Thư Hoài Đạt nắm tay cô đi vào cửa lớn. Vừa mới bước vào cửa, Úc Uyển Ương liền cảm giác chân bị đụng phải thứ gì đó, rất mềm mại, nhưng cũng có chút trọng lượng.
Cô cúi đầu nhìn xuống là một con mèo màu cam, vừa nhìn giống như mới từ cạnh cửa chạy ra, thẳng tắp bổ nhào vào chân cô.
Úc Uyển Ương quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt, Thư Hoài Đạt thì thản nhiên cười cười, cô liền ngồi xổm xuống cẩn thận ôm con mèo lên, mà cũng kỳ lạ nó không hề giãy dụa, rất ngoan ngoãn để cô ôm lấy, còn ma xát vào lòng bàn tay của cô, kêu to hai tiếng.
"Hoài Đạt, nó chính là bánh bột mì sao? Rất mập nha..." Úc Uyển Ương sờ thân mình của nó, cảm thấy cổ tay của mình bị nó ép có chút đau.
Thư Hoài Đạt đưa đồ Úc Uyển Ương mua cho người làm, lúc này mới quay đầu nói với cô: "Đạt khái là nó ăn quá nhiều, bánh bột mì vẫn mập như vậy a, ôm nó cũng mất chút sức."
Như kháng nghị lại lời Thư Hoài Đạt nói, bánh bột mì ngẩng đầu lên nhìn Thư Hoài Đạt gào một tiếng, sau đó thư thư phục phục nằm vào trong lòng Úc Uyển Ương, bộ dáng biếng nhác cực kỳ, nửa điểm cũng không